“Lá gan anh ta cũng lớn thật, cũng không sợ bị cướp.” Anh ấy cao to như này, cũng không dám chạy ra đường với số tiền lớn như vậy.
Ôn Độ nói: “Nhìn anh ta như vậy, ai ngờ trong túi lại có tiền chứ?”
Triệu Kiến Đông: "..."
Ôn Độ nhàn nhã uống trà.
Cậu đã giải thích tình hình cho Triệu Kiến Đông trước khi đến, Triệu Kiến Đông có trách nhiệm giúp cậu ký hợp đồng. Cậu cũng sẽ đưa Triệu Kiến Đông đi làm công việc tiếp theo trên công trường.
Cậu cũng nói rõ với Triệu Kiến Đông rằng một khi dự án có vấn đề, anh ấy chắc chắn sẽ là người mà ông chủ tìm.
Đến lúc đó phải đền rất nhiều tiền.
Triệu Kiến Đông nói: "Trên đời này không có cái gì là miễn phí."
Anh ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.
Ôn Độ vì vậy rất coi trọng Triệu Kiến Đông.
Những người can đảm và quyết đoán thường chỉ thiếu một cơ hội.
Hoàng Long Nghị nhanh chóng quay lại.
Anh ấy chạy vào nhà, thở hổn hển, thậm chí không uống một ngụm nước nào, liền viết tên mình lên đó.
"Người anh em, anh tin tưởng cậu."
Ôn Độ nghiêm túc nói: "Trước khi ký hợp đồng, tôi muốn nói cho anh biết về bản thiết kế. Sau khi anh đọc bản thiết kế của tôi, nếu anh đồng ý, chúng ta sẽ ký hợp đồng này."
"Được."
Hoàng Long Nghị ngồi xuống, nghe Ôn Độ nói.
"Xưởng anh muốn xây là xưởng may. Xây nhà xưởng rất quan trọng, nhà kho cũng rất quan trọng. Hơn nữa nhà kho cũng phải chú ý chống cháy, chống ẩm, điều này đòi hỏi..."
Ôn Độ nói một cách dõng dạc, những gì cậu nói đã khiến Triệu Kiến Đông và Hoàng Long Nghị đều bị sốc.
Họ không bao giờ ngờ rằng Ôn Độ sẽ nghĩ tới các mặt như vậy.
Hoàng Long Nghị trong lòng mừng rỡ nhưng trên mặt lại không hề biểu hiện ra ngoài.
Anh ấy cảm thấy công việc kinh doanh của mình chắc chắn sẽ phát đạt trong tương lai.
Ôn Độ vừa nói xong, Hoàng Long Nghị lập tức thúc giục cậu ký hợp đồng.
"Anh, ký đi."
Ôn Độ nói như một tiểu thiếu gia.
Triệu Kiến Đông không nhúc nhích, nhìn Hoàng Long Nghị, Hoàng Long Nghị sau đó mới hiểu tại sao Ôn Độ lại Muốn mang một người như vậy đến đây.
Có lẽ có gì đó kiêng kỵ.
Hoàng Long Nghị rất thức thời, chỉ hỏi: "Sau này cậu sẽ để mắt đến nhà máy của anh chứ?"
"Đó là điều đương nhiên."
Ôn Độ nghĩ thầm thứ cậu kiếm được từ Hoàng Long Nghị là hũ vàng đầu tiên của cậu, sao cậu có thể không để mắt
tới nó chứ?
"Vậy thì tôi yên tâm rồi. Ông chủ Triệu, nhanh ký đi!" Hoàng Long Nghị cười tủm tỉm, như thể đã nhặt được mấy
trăm vạn.
Triệu Kiến Đông ký hợp đồng rồi bỏ vào túi.
Chiếc túi này không hề rẻ, có giá tới mấy đồng, là một trong những món đồ mà Ôn Độ đặc biệt mua cho anh ấy.
“Bây giờ tôi sẽ đưa tiền cho cậu.”
Hoàng Long Nghị mở chiếc túi rách nát, bên trong chứa đầy đại đoàn kết mới toanh.
Ôn Độ nhận khoản thanh toán đầu tiên, viết địa chỉ của họ lên giấy và đưa cho Hoàng Long Nghị.
"Ông chủ Hoàng, nếu có chuyện gì, ông có thể đến nhà tìm chúng tôi. Chúng tôi tạm thời ở lại đây."
Hoàng Long Nghị vui vẻ nhận lấy: “Được rồi, vì tôi hàng ngày đều đến công trường nên chúng ta nhất định sẽ gặp nhau.”
"Vậy tôi còn có việc khác phải làm, tôi đi trước."
"Anh tiễn em."
Hoàng Long Nghị vui vẻ đưa cậu ra ngoài, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được dỡ bỏ.
Toàn bộ cơ thể anh ấy mới thả lỏng hơn.
Ôn Độ và Triệu Kiến Đông đều không về nhà, hai người gọi xe, trực tiếp đi tìm công nhân.
Có nơi mỗi ngày đều dán thông báo tuyển dụng.
Bây giờ Ôn Độ dẫn Triệu Kiến Đông tới đó tuyển công nhân, hai người tuyển được rất nhiều công nhân.
Chờ bọn họ mang hành lý đến, liền dẫn người trở về.
Ôn Độ thuê một căn nhà khá lớn cũng với giá ba đồng một tháng.