Ôn Độ đánh rơi bát cơm trong tay, vội vàng lao ra.
Cậu bước vào đám đông, nhìn thấy một người đàn ông gầy gò nằm trên mặt đất, cậu cau mày, trầm giọng hét: "Tránh ra, đừng vây quanh."
Các công nhân đều biết Ôn Độ là ông chủ nên lập tức giải tán, đứng từ xa quan sát.
Triệu Kiến Đông đứng gần đó với vẻ mặt khó chịu.
Ôn Độ ngồi xổm ở trước mặt công nhân, nhìn tai người đó, sau đó cúi đầu nhìn cổ người đó, cậu không hề chạm vào,đứng dậy nói với Triệu Kiến Đông: “Gọi chị Tiểu Phi đến đây. Rồi anh đi tìm một tấm ván rồi đưa người này đến bệnh viện đi.”
"Được."
Triệu Kiến Đông cũng không nghĩ xem chị mình với chuyện này có liên hệ gì với nhau.
Anh ấy quay lại kêu Triệu Hiểu Phi tới, đồng thời dẫn hai công nhân tới khiêng một tấm ván.
Triệu Hiểu Phi tới gần, đến cả tạp dề trên người cũng không kịp cởi ra: "Tiểu Độ, em gọi chị đến có việc gì vậy?"
"Chị, công nhân này là nữ, lát nữa chúng ta sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện, chị đi theo cô ấy đi." Ôn Độ vừa nói vừa lấy từ trong túi ra mấy tờ đại đoàn kết đưa cho Triệu Hiểu Phi: “Vất vả cho chị rồi."
Triệu Hiểu Phi ngơ ngác nhìn người công nhân, rồi hoảng hốt cầm lấy tiền nói: "Không vất vả, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Đang nói chuyện, Triệu Kiến Đông vừa lúc dẫn người tới.
"Tiểu Độ, bây giờ anh đưa người này đi bệnh viện nhé?" Triệu Kiến Đông hỏi.
"Ừm."
Ôn Độ gật đầu, Triệu Kiến Đông lập tức phối hợp với hai công nhân nhấc đối phương lên khỏi mặt đất, đặt lên tấm gỗ rồi khiêng đến bệnh viện.
Triệu Hiểu Phi quay lại bảo hai cô con gái thu dọn đồ đạc một lát. Chị ấy nhìn thấy Triệu Kiến Đông đang khiêng người tới đây, liền đi theo anh ấy.
Triệu Kiến Đông nhìn thấy chị gái mình liền hỏi: "Sao chị lại theo em đến đây?"
"Tiểu Độ kêu chị đi theo nhìn xem."
Triệu Hiểu Phi chưa bao giờ mang theo nhiều tiền như vậy, lúc này chị ấy rất căng thẳng.
"Em đi là được rồi, tại sao phải để chị đi theo cùng làm gì?" Triệu Kiến Đông lầm bầm, Triệu Hiểu Phi lại không để ý tới anh ấy.
Đến bệnh viện, đưa người đó đi khám.
Triệu Kiến Đông bảo hai công nhân quay về, anh ấy cùng Triệu Hiểu Phi ở bên ngoài đợi.
Hơn mười phút sau, bác sĩ bước ra hỏi: “Người nhà bệnh nhân là ai?”
Triệu Hiểu Phi còn chưa kịp nói chuyện, Triệu Kiến Đông đã đứng dậy, lớn tiếng nói: "Ở đây!"
"Vợ anh đang mang thai, đưa cô ấy đến khoa sản tầng hai để kiểm tra đi." Bác sĩ nói xong liền rời đi, Triệu Kiến Đông lập tức sững sờ.
Anh ấy như một kẻ ngốc quay lại hỏi chị gái mình: "Bác sĩ kia vừa nói gì vậy? Anh ta có nhầm lẫn không vậy? Người chúng ta đưa đến là công nhân, là một người đàn ông. Không, em phải vào tìm anh ta xem sao."
Triệu Kiến Đông chưa kịp tiến vào đã bị Triệu Hiểu Phi chặn lại.
"Người ta là một cô gái, cho nên Tiểu Độ mới gọi chị đến đây. Được rồi, chị vào xem rồi đưa cô ấy lên lầu kiểm tra. Em nhanh quay lại nói chuyện với Tiểu Độ đi."
Triệu Hiểu Phi đuổi em trai đi, rồi vào gặp cô gái cải trang thành nam kia.
"Chuyện gì thế này!"
Triệu Kiến Đông gãi đầu, xoay người rời khỏi bệnh viện.
Anh ấy quay lại công kéo Ôn Độ sang một bên, nhỏ giọng nói: “Em biết người ta là con gái à, vậy tại sao lại cho cô ấy đến công trường? Cô ấy sống cùng một đám đàn ông, em không sợ xảy ra chuyện gì sao? Một khi tin tức bị lan truyền ra ngoài, chúng ta sẽ trở nên nổi tiếng.”