“Khi cô ấy ngất đi em mới biết.” Ôn Độ cau mày: “Bác sĩ nói đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nói đến đây, Triệu Kiến Đông vẻ mặt u ám: “Đừng nhắc đến nữa, đang mang thai. Bác sĩ hỏi người nhà ở đâu, anh liền đứng dậy, bác sĩ nói với anh rằng vợ anh đang mang thai. Vợ anh còn đang ở quê trông con đấy! Nếu cô ấy có thai, khi về anh nhất định sẽ đánh gãy chân cô ấy.”
Ôn Độ vỗ vỗ vai Triệu Kiến Đông, xoay người rời đi.
Cậu tìm sổ sách, tra ra tên người công nhân kia rồi đạp chiếc xe đạp cũ thẳng đến bệnh viện.
Triệu Hiểu Phi thấy Ôn Độ đi vào, lập tức đứng dậy kéo Ôn Độ ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Cô ấy tên là Uông Bình, là một cô gái ở thôn bên dưới. Chồng cô ấy bị xe tông, hiện đang nằm trong bệnh viện, gia đình không có tiền cho người đàn ông đó chữa bệnh, nên cô ấy đành phải ra ngoài tìm cách kiếm tiền.”
Ôn Độ trầm giọng hỏi: “Cô ấy biết mình mang thai không?”
"Biết."
"Hồ đồ." Sắc mặt Ôn Độ tái nhợt, vòng qua Triệu Hiểu Phi đi vào phòng bệnh.
Uông Bình nhìn thấy Ôn Độ liền từ trên giường đi xuống, quỳ lạy Ôn Độ.
Ôn Độ lạnh lùng nói: “Cho dù có quý tôi cũng không giữ chị lại đâu.”
Vẻ mặt thờ ơ của cậu lúc này hoàn toàn khác với khi nhìn thấy cậu ở công trường, quả thực như hai người khác nhau.
Uông Bình tuyệt vọng ngồi trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết.
“Tôi thấy chị chẳng hề quan tâm đến đứa con trong bụng mình chút nào. Nếu quan tâm đến đứa trẻ, chị sẽ không tự dày vò mình như thế, cũng sẽ không ngồi dưới đất như vậy.”
Cậu thấy cô ấy là đang hận không thể làm sảy đứa trẻ.
Uông Bình cúi đầu sờ cái bụng hơi nhô lên của mình, nghẹn ngào nói: “Tôi cũng muốn quan tâm đến nó, nhưng chồng của tôi thì sao? Anh ấy cứ như vậy bị liệt suốt đời trên giường sao?”
“Nếu đứa trẻ này được bình an sinh ra, nhất định cũng sẽ ăn không đủ no. Để nó sinh ra chịu khổ cùng chúng tôi, vậy thì thà nó đừng đến thế giới này thì hơn.”
Tuy rất tàn nhẫn nhưng lại vô cùng thực tế.
Uông Bình đã mạnh hơn rất nhiều người phụ nữ.
Ít nhất cô ấy vẫn còn tinh thần chiến đấu.
"Chị không thể đến công trường, chị muốn làm cũng không được. Nếu một phụ nữ như chị ăn ngủ với một nhóm đàn ông, chuyện này truyền ra ngoài thì liệu công trường của chúng tôi còn thanh danh nữa không?" Ôn Độ lạnh lùng nói, vẻ mặt không có chút khách khí nào.
Uông Bình cũng biết cậu nói đúng, cô ấy đã gây rắc rối cho cậu.
Triệu Hiểu Phi chần chừ không nói, cuối cùng thở dài đứng sang một bên.
“Chúng tôi đang muốn đẩy nhanh công trình này, cuối năm sẽ hoàn thành, trước sau vẫn còn hơn ba tháng, trong ba tháng này, chỉ có thể cùng chị Triệu nấu ăn, một tháng 25 đồng. Nếu đồng ý chị có thể chuyển đến đây sống cùng chị Triệu và những người khác.”
Ôn Độ không muốn đẩy người khác vào đường cùng.
Cậu biết cảm giác đó tệ như thế nào.
Bất cứ khi nào có khả năng, cậu đều sẽ vươn tay giúp đỡ những người này.
Nếu một người phụ nữ có thể đứng lên, chứng tỏ cô ấy có thể sống sót qua giai đoạn này, những ngày sau này chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn.
Uông Bình không ngờ Ôn Độ vẫn nguyện ý cho mình cơ hội, liền khóc lóc quỳ lạy Ôn Độ.
Ôn Độ xoay người rời đi không thèm ngoảnh lại, đầy lạnh lùng và dứt khoát.
Nhưng vào lúc này, Uông Bình cảm thấy cậu cũng không phải thật sự lạnh nhạt.
Uông Bình cẩn thận đứng dậy khỏi mặt đất, ngồi lại trên giường vừa khóc vừa cười. Triệu Hiểu Phi cho rằng cô ấy bị điên rồi.
Khám bệnh cũng không phải là tốn kém trong thời đại này.