Vài phút nữa là đến giờ tan học trưa.
Tống Lệ Dĩnh thấp giọng hỏi Ôn Oanh: "Buổi trưa cậu ăn gì? Mẹ tớ mua bánh ngọt cho tớ, bảo tớ mỗi ngày mang hai miếng đến trường ăn, tớ muốn ăn luôn vào buổi sáng rồi đó."
Ôn Oanh chăm chú nghe giảng, không muốn nói chuyện. Nhưng khi Tống Lệ Dĩnh nói xong, cô bé lại nhỏ giọng đáp lại: “Vậy thì tốt quá.”
Tống Lệ Dĩnh hoàn toàn không nghe giảng, cô nhóc thò tay vào hộc bàn, lấy bánh ngọt trong hộp ra, lấy một miếng nhỏ rồi nhanh chóng đưa vào miệng nhân lúc giáo viên không để ý.
Bánh rất ngọt.
Tống Lệ Dĩnh hận không thể ăn hai miếng lớn.
Cuối cùng, sau khi tan học, Tống Lệ Dĩnh nóng lòng muốn lấy bánh ra ăn, các học sinh khác cũng vậy. Ôn Oanh đứng dậy, đội mũ và khăn quàng cổ, rồi bước ra khỏi lớp.
Cô bé bước đi rất nhanh, vì buổi trưa chỉ nghỉ có nửa tiếng, nửa tiếng nữa sẽ tiếp tục vào học.
Ôn Oanh đi xuyên qua khu lớp học cấp trên, đi thêm mười mét nữa thì nhìn thấy một cái đầu nhô ra từ bức tường phía sau trường học.
Cô bé vui vẻ bước tới, làm nũng với bà nội: "Bà ơi, bà đợi lâu rồi ạ? Tan lớp là con đến đây luôn đấy!"
Bà Ôn thấy Ôn Oanh mặc ấm thì hải lòng đưa cho cô bé hộp cơm mà bà ôm chặt, sốt ruột nói: “Về ăn cơm nhanh đi, bà đi đây.”
"Bà nội, bà đi chậm một chút nha!"
Ôn Oanh biết bà nội sợ đồ ăn nguội nên tự nhủ phải về ăn nhanh, kéo lát nữa vào học sẽ không kịp ăn hết bữa.
Cô bé thấy bà không rời đi hẳn, mà bước một bước lại quay lại nhìn mình. Thấy cô bé vẫn chưa rời đi, bà lập tức tỏ vẻ hung dữ.
Cô bé không hề sợ hãi chút nào.
Có một người bà như vậy thực sự rất tốt.
Ôn Oanh muốn khóc.
Nhớ đến bà, cô bé sẽ nhớ đến người bà trong giấc mơ của mình.
Bà nội trong giấc mơ rõ ràng có thể sống lâu nhưng lại mất sớm vì chuyện cô bé bị bọn buôn người bắt cóc.
Ôn Oanh ôm hộp cơm trở lại phòng học, hai mắt đỏ hoe. Cô bé mở hộp cơm trưa của mình và bắt đầu ăn trong im lặng. Tống Lệ Dĩnh đi tới nhìn, cô nhóc ghen tị đến chảy nước miếng!
"Oanh Oanh, tại sao cậu lại có sủi cảo để ăn thế?”
Tất cả học sinh đều nhìn qua.
Ôn Oanh lập tức nghiêng người về phía trước, bảo vệ hộp cơm trưa của mình, nhỏ giọng nói: “Bà nội mang cái này đến cho tớ, bà mới làm lúc trưa đó.”
Tống Lệ Dĩnh ôm bánh, ghen tị nói: "Bà nội cậu thật tốt! Bà nội tớ thích hai đứa con nhà chú tớ. Dù chị cả của tớ và tớ đều là con gái, nhưng bà vẫn chỉ thích chị cả chứ không thích tớ."
“Ba cậu không phải rất thích cậu sao?” Ôn Oanh nhìn Tống Lệ Dĩnh nói.
"Đúng vậy, chỉ cần ba thích tớ là đủ rồi. Tớ không quan tâm người khác có thích tớ hay không, họ không thích tớ, tớ cũng không thích họ."
Tống Lệ Dĩnh cắn một miếng bánh, uống ốc sôi để nguội trong ấm trà, mơ hồ nói: "Sau này tớ cũng sẽ làm sủi cảo. Mẹ tớ nói rằng sẽ dạy tớ cách làm sủi cảo trong dịp Tết Nguyên đán năm nay đấy."
Ôn Oanh hâm mộ nó, "Thật tốt quá! Bà nội của tớ không bao giờ cho tớ làm cả, bà nói tớ quá ngốc, ngoại trừ ăn thì không biết làm gì."
"Tớ có thể nấu ăn."
Tống Lệ Dĩnh rất tự hào.
Nhưng giây tiếp theo, cô nhóc nói: “Tớ cũng không muốn nấu ăn, tớ muốn chơi. Nhưng nếu tớ chơi, mẹ tớ sẽ đánh tớ."
Ôn Oanh nhẹ nhàng an ủi cô nhóc: “Cậu còn có mẹ đánh cậu, nhưng ngay cả mẹ tớ còn không có.”
“Đúng vậy, cậu thảm thật.” Tống Lệ Dĩnh bỗng nhiên được chữa lành.