Ôn Oanh cúi đầu ăn sủi cảo, phát hiện bên trong còn có tóp mỡ, cô bé rất vui. Cô bé không muốn mọi người biết rằng món sủi cảo mà bà làm cho cô bé có tóp mỡ. Cô bé ăn một miếng liền hết cả cái sủi cảo, má phồng lên, trông giống như một chú chuột hamster nhỏ dễ thương.
Tống Lệ Dĩnh ở một bên cười nhạo Ôn Oanh: "Sao cậu lại ăn như vậy?"
"Tớ đói."
Ôn Oanh ăn mười lăm cái sủi cảo liền no bụng.
Cô bé đi ra cuối lớp, rót một ít nước nóng trong bình giữ nhiệt, đặt ở góc bàn, đợi nguội rồi mới uống.
Lớp học bắt đầu vào đầu giờ chiều.
Lớp học kết thúc vào lúc ba giờ rưỡi chiều.
Ôn Oanh thu dọn cặp sách, mặc quần áo cẩn thận. Tất cả bạn học trong lớp đều đã về hết, ngoại trừ học sinh đang trực, chỉ còn lại cô bé.
Bếp lò trong lớp học đã tắt hết.
Rất lạnh.
Ôn Oanh ra khỏi phòng học, phát hiện bên ngoài càng lạnh hơn.
Cô bé chậm rãi cúi đầu bước ra khỏi lớp học, trước khi đến cổng trường, cô bé đã nghe thấy có người gọi mình.
"Oanh Oanh, nhanh lên, ba tới đón con rồi đây!"
Ôn Oanh ngẩng đầu nhìn thấy ba cô bé đạp xe đạp, chống một chân xuống đất, trông thời trang hơn thanh niên bây giờ, liền muốn tự mình về nhà.
Các bạn học về muộn quay lại, tò mò nhìn Ôn Oanh.
Ôn Oanh da mặt mỏng, hai má nóng bừng. Nhưng với kinh nghiệm lần trước, lần này cô bé không nói gì, leo lên xe đạp ngồi ở yên sau, trầm giọng thúc giục ba.
"Ba, chúng ta đi nhanh đi!"
"Được rồi, ngồi yên nha."
Ôn Thiều Ngọc dùng chân lấy đà, phóng xe đạp nhanh về nhà.
Ôn Oanh sợ hắn đánh rơi cô bé nên trong suốt dọc đường cô bé rất căng thẳng, đề phòng xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
May mắn nhà chỉ cách đó vài phút đi xe đạp.
Sau khi về đến nhà an toàn, Ôn Oanh đợi xe đỗ xong mới cẩn thận bước xuống, sợ lại bị bong gân, sẽ chậm trễ chuyện học.
“Nhớ bài học lần trước chưa?”
Ôn Thiều Ngọc nhìn con gái mình cần thận như vậy, âm thầm vui vẻ đứng gần đó.
Ôn Oanh không có chút xấu hổ, nói có lý: "Cùng một việc, không thể mắc cùng một lỗi được."
"Ồ, Oanh Oanh nhà chúng ta thực sự có văn hóa."
Bà Ôn từ trong nhà đi ra, tình cờ nghe được lời nói của cháu gái, bà trợn mắt nhìn con trai nói: “Con cho rằng ai cũng giống con sao?”
"Bà ơi, con về rồi!"
Ôn Oanh ngọt ngào gọi.
Bà Ôn vẻ mặt ủ rũ nói: “Anh con viết thư về, con có muốn đọc không?”
"Đọc ạ!"
Ôn Oanh vui mừng nhảy cẫng lên tại chỗ, Ôn Thiều Ngọc sợ đến mức đưa tay ra bên cạnh cô bé, bảo vệ cô bé thật chặt, sợ cô bé bị ngã.
"Bà ơi, nhanh cho con xem lá thư của anh trai đi bà!"
Ôn Oanh chạy tới chỗ bà, đưa tay ra xin lá thư.
Bà Ôn cụp mí mắt đưa cho cô bé lá thư: “Con đọc đi.”
“Bà nội, để con vào nhà xem.”
Ôn Oanh rất xinh đẹp, bím tóc trên đầu bé lắc lư.
Cô bé ngồi trên đầu giường đất một cách đầy ngoan ngoãn rồi mới mở bức thư ra. Sau khi nhìn thấy những lời trên thư, Ôn Oanh trợn tròn mắt.
"Bà nội!"
Giọng ngọt ngào run rẩy của cô bé lộ ra vẻ sợ hãi.
Bà Ôn đứng bất động ở phòng ngoài, Ôn Thiều Ngọc tình cờ mở rèm cửa đi vào, nghe thấy giọng nói thảm thiết của con gái, hắn vội chạy vào phòng hỏi: "Sao vậy?"
Ôn Oanh ôm lá thư, vẻ mặt xấu hổ: “Ba, con không biết đọc!”
Ôn Thiều Ngọc còn tưởng rằng có chuyện gì, con gái vừa nói xong hắn liền cười rất không mấy phúc hậu, ôm bụng
nói: “Ôi, đau bụng quá! Con nói con không biết đọc, sao con lại chạy đi đọc thư chứ?”