Ôn Oanh mặt đỏ bừng, nghiêm túc nói: “Con muốn xem chữ viết của anh trai con.”
"Được rồi, ba biết, con không muốn đọc nội dung, con chỉ muốn nhìn xem chữ viết của anh trai thôi."
Ôn Thiều Ngọc nhịn cười, nhìn vào ánh mắt oán giận của con gái, không nhịn được lại bật cười.
Ôn Oanh: "!!!"
Ba thật quá đáng!
“Về sau con sẽ biết rất nhiều chữ.” Ôn Oanh không phục nói.
Bộ dạng này của cô bé trông thật sự rất buồn cười.
Ôn Thiều Ngọc đã cười xong, nhưng khi nghe thấy câu này của con gái, hắn lại không khỏi bật cười.
Khuôn mặt già nua nghiêm túc của bà Ôn cũng nở nụ cười, nhưng nó lại biến mất ngay lập tức.
Bà mở rèm cửa bước vào, đưa tay về phía Ôn Oanh: “Mang thư tới đây.”
"Bà nội, đọc cho con nghe đi!" Ôn Oanh vẻ mặt nịnh nọt đưa lá thư ra cho bà, bà lại ném thư lên đầu Ôn Thiều Ngọc: "Việc này còn cần bà làm sao?"
"Không cần à? À...nhi!"
Ôn Oanh nhận thấy sắc mặt bà nội càng ngày càng đáng sợ, hưng phấn kéo dài từ “à", đổi thành "nhỉ".
Khát vọng sống sót mãnh liệt khiến cô bé phải âm thầm tránh xa bà.
Ôn Thiều Ngọc Muốn cười nhưng lại không dám, cầm lấy phong thư bắt đầu đọc: "Bà nội, Oanh Oanh, ba, không, chờ đã! Tại sao con lại ở phía sau?"
"Đọc thư mày đi!" Vẻ mặt bà chán ghét nói: “Địa vị của mày ở nhà như nào còn không biết sao?”
Ôn Thiều Ngọc cười hê hê, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Con là trụ cột của nhà chúng ta.”
“Da mặt còn dày hơn cả tường thành.” Bà Ôn trừng mắt nhìn con trai, cầm chổi lên hỏi: “Mày có đọc không?”
Ôn Thiều Ngọc cảm thấy nếu nói: "Mẹ, sao mẹ không tự đọc đi? " Hắn đoán bà nhất định sẽ giết hắn.
Hắn nhẹ giọng đọc nghiêm túc: “Bây giờ con đang ở Sở Thành. Mọi thứ đều ổn. Sở Thành rất nóng, có rất nhiều cơ hội kiếm tiền. Con đã gặp một ông chủ rất tốt ở công trường. Ông chủ là người Mân Thành, mọi người rất tốt bụng và hào phóng, con..."
Khi Ôn Oanh nghe đến từ công trường, trong đầu hiện lên hình ảnh một cậu bé cao gầy, trên lưng gánh nhiều gạch đến còng lưng. Làn da trắng ngần đã trở nên ngăm đen vì ánh nắng mặt trời, da trên vai bong tróc, bàn tay đầy vết xước.
Ôn Oanh rưng rưng nước mắt, nhưng cô bé không dám để bà nội và ba phát hiện.
Cô bé lén lau nước mắt, tiếp tục nghe ba đọc thư.
"Con biết một người anh ở Phụng Thiên. Anh ấy còn lớn hơn ba con một tuổi..." Ôn Thiều Ngọc đọc xong lại dừng lại, bất mãn phản đối: "Mẹ, mẹ thấy Tiểu Độ như vậy là có ý gì? Người nó gọi là anh còn lớn hơn con một tuổi, có phải nó muốn gọi con là anh luôn không?”
Bà Ôn giơ chổi lên, vẻ mặt lạnh lùng chửi: "Còn nói nhảm nữa thì cút khỏi đây đi."
Cái đồ vô tâm này thật đúng là thiếu đòn.
"Con cũng không nói sai mà." Ôn Thiều Ngọc thấp giọng lẩm bẩm, lùi lại một bước, tiếp tục đọc thư: "Con ở đây ăn rất ngon, mỗi bữa đều có thịt, bà không cần lo lắng cho con, bà chỉ cần chăm sóc Oanh Oanh và ba con thật tốt, đừng để họ xảy ra chuyện gì, đợi con quay lại.”
Ôn Thiều Ngọc đọc thư, không ngừng chảy nước miếng: "Thịt sao? Mẹ, Sở Thành tuyệt như vậy sao? Con cũng muốn đi."
Bà Ôn chán ghét nhìn đứa con trai không có tiền đồ của mình: "Mày có thể làm cu li không?"
"Không thể."
Ôn Thiều Ngọc trả lời rất nhanh, nói xong ngồi xuống trên giường đất thở dài: “Sao trên đời này không có công việc nào dễ dàng nhưng lại kiếm được nhiều tiền nhị?”
"Mày đi nằm mơ giấc mộng xuân thu của mày đi!" Bà Ôn vỗ vào đầu Ôn Thiều Ngọc: "Cất thư đi, dọn đồ ăn lên."