Ôn Oanh mắt đỏ hoe, trong lòng vô cùng ấm ức.
“Mẹ con đã bỏ đi, không cần con nữa. Sau này người ta nói gì về nó, con cũng đừng quan tâm.”
Bà Ôn đầy bụng lửa giận, loại đàn bà bỏ chồng bỏ con như vậy, cho dù bị mắng đến tổ tiên mười tám đời đội mồ lên cũng là đáng đời.
Đáng đời!
Ôn Oanh biết, kiếp trước cô bé đã nhìn thấy anh trai gặp lại người phụ nữ đó. Người phụ nữ ấy ăn mặc lộng lẫy, dắt theo một cậu bé vô cùng đáng yêu. Trên đường, cô ta gặp anh trai đang lem luốc bẩn thỉu, chán ghét né tránh thật xa.
Sau khi đưa con về nhà, cô ta lại đến trước mặt anh trai cảnh cáo: “Tao không biết mày làm thế nào mà đến được đây, nhưng sau này đừng đến tìm tao nữa. Tao sẽ không bao giờ nhận mày là con trai!”
Anh trai nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng, chỉ nói một câu: “Oanh Oanh mất tích rồi, bị bọn buôn người bắt cóc.” “Chuyện đó thì liên quan gì đến tao?”
Nói xong, người phụ nữ bực bội bỏ đi, từ đầu đến cuối không hề hỏi anh trai đã ăn uống gì hay những năm qua sống
ra sao.
Cô ta chỉ quan tâm đến bản thân, muốn vội vã đuổi anh trai đi, không muốn ai nhìn thấy anh trai, ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của cô ta.
Lúc đó, anh trai trông rất cô đơn.
Cô bé muốn ôm anh trai, nhưng không thể, chỉ có thể ở bên cạnh và cùng anh trai chia sẻ nỗi buồn.
“Anh ơi, Oanh Oanh sẽ luôn bên cạnh anh.”
Mặc dù anh trai không thể nhìn thấy Oanh Oanh.
“Bà ơi.”
Ôn Oanh vươn bàn tay nhỏ bé len lén kéo vạt áo bà Ôn, ánh mắt e dè lo lắng khiến người ta nhìn thấy vô cùng xót xa.
Bà Ôn cũng biết, chuyện này không trách cô bé được, đều là do người đàn bà vô lương tâm kia.
Nhưng vừa nghĩ tới đứa cháu gái chết tiệt này còn hướng về người đàn bà kia, bà lại cảm giác như bà đã nuôi một con sói mắt trắng.
“Làm gì vậy? Con đi tìm mẹ của con đi, còn cần bà nội này làm gì nữa?” Bà Ôn ngồi trên giường, nhìn thấy thằng con vô tích sự, tay vừa chạm vào rèm cửa đã chuồn ra ngoài, càng tức giận không nói nên lời: “Bà cho con ăn, cho con mặc, vất vả nuôi con khôn lớn. Nó chỉ chăm sóc con chưa đầy một tháng mà con còn nhớ thương nó mãi. Cái đồ vô lương tâm.”
Ôn Oanh lập tức bật khóc.
“Con không nhớ bà ấy, con cũng không muốn đi tìm bà ấy. Con đánh Trần Bảo Nhạc là vì cậu ta nói sau này con lấy chồng rồi cũng sẽ bỏ đi. Con không phải như vậy, con không giống người đó. Bà ơi, con thực sự không giống bà ấy.”
Ôn Oanh tủi thân muốn ôm bà nội, nhưng lại sợ bị bà đẩy ra.
Nước mắt cô bé chảy ròng ròng, không biết làm thế nào để dỗ bà nội hết giận.
“Bà ơi, sau này con không lấy chồng nữa được không ạ?”
Như vậy có thể bịt miệng tất cả mọi người.
Bà Ôn nghe vậy thì kéo cháu gái vào lòng, lấy khăn tay lau mặt cho cô bé. Nhìn động tác có vẻ thô lỗ, nhưng thực ra đều là cẩn thận từng li từng tí, rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng.
“Nói bậy gì vậy? Con là con, nó là nó, con là con do bà nuôi dưỡng lớn, sao có thể giống người đàn bà đó được? Người đàn bà đó đạo đức đồi bại, nhân phẩm không tốt. Nếu con dám học theo nó, bà sẽ đánh gãy chân con.”
Ôn Oanh rúc vào lòng bà nội, lắc đầu lia lịa: “Con không học bà ta, bà ta xấu xa!”
Người đàn bà đó hoàn toàn không thương anh trai, cũng không yêu thương cô bé.
“Thôi được rồi, đừng khóc nữa, lát nữa mắt sưng húp lên. Ra ngoài gọi ba con về ăn cơm. Trời lạnh thế này, nếu nó tự làm mình chết cóng, sẽ chẳng có ai chôn cất cho đâu.