Bà Ôn đứng dậy, rót một ít nước nóng, kéo Ôn Oanh lại gần, rửa mặt cho cô bé, rồi lấy kem dưỡng da bôi lên mặt cô bé, sau đó mới cho cô bé ra ngoài tìm người ba vô tích sự của cô bé.
Sở Thành.
Ôn Độ tắm xong, mặc áo ba lỗ và quần đùi trắng bước ra khỏi phòng tắm. Cậu mở chiếc tủ quần áo cũ kỹ, lấy ra chiếc áo sơ mi trắng mua về nhưng ít khi mặc, mặc với quần tây đen, đứng trước gương nhìn ngắm khuôn mặt đen nhèm nhưng có thể che giấu tuổi thật của mình, cậu hài lòng cài cúc áo.
Triệu Kiến Đông đang ăn cơm ở dưới, nhìn thấy Ôn Độ xuống, miếng thịt trong miệng suýt rơi ra ngoài.
Anh ấy vội nuốt thịt xuống, giơ ngón tay cái về phía Ôn Độ: “Chú em à, em mặc thế này ra ngoài nhìn hệt như mấy cậu ấm vậy. Trông không giống người thường đâu.”
Triệu Kiến Đông buổi tối không có việc gì làm, thường thích đến quán trà đối diện xem tivi.
Quán trà lúc nào cũng chiếu phim truyền hình, dù không hiểu tiếng địa phương, nhưng Triệu Kiến Đông vẫn xem rất vui vẻ. Nhờ vậy, tiếng Quảng Đông của anh ấy tiến bộ vượt bậc, thậm chí còn đòi Ôn Độ phải dạy tiếng địa phương cho anh ấy mỗi ngày.
Ôn Độ nhíu mày: “Anh không thấy quá trẻ con sao?”
Triệu Kiến Đông vừa nhai hành tây chấm nước tương, vừa nhét thịt vào miệng, vừa nói: “Em mới hai mươi tuổi, mặt còn non choẹt, trẻ có gì không tốt? Lúc em ra ngoài, trông sẽ rất oai phong đó.”
Ăn xong, anh ấy nhìn Ôn Độ cười nói: “Anh không có vest, nếu có, anh sẽ mặc vào đứng sau em, trông hệt như vệ sĩ. Còn nếu anh mặc áo ba lỗ đứng cạnh em, sẽ làm em mất mặt.”
Ôn Độ tin chắc rằng tuổi tác của cậu sẽ không bị lộ, nên mới giãn nụ cười.
“Anh thật sự không đi cùng em à?”
Hôm nay Hoàng Long Nghị mời ăn tối, chủ yếu là để Ôn Độ gặp gỡ ông chủ lớn vừa từ nước ngoài mới về thôn của anh ấy kia.
Triệu Kiến Đông cũng biết chuyện này.
“Anh không đi đâu, một tên thô lỗ như anh đi làm gì chứ?”
Triệu Kiến Đông mặc áo ba lỗ đen, cơ bắp trên người cuồn cuộn, trông rất oai phong lẫm liệt, khiến người ta nảy sinh lòng sợ hãi.
Để anh ấy làm việc thì được, nhậu nhẹt cũng được, nhưng nói chuyện đàng hoàng thì thôi.
Ôn Độ nói với giọng điệu đương nhiên: “Anh là nhị đương gia của chúng ta, sao lại không được chứ?”
“Anh thành nhị đương gia lúc nào vậy?” Triệu Kiến Đông hớn hở hỏi.
“Hợp đồng là do anh ký, trách nhiệm là do anh gánh vác. Nếu anh không phải nhị đương gia, thì ai là nhị đương gia?” Ôn Độ quan sát Triệu Kiến Đông bấy lâu nay, lại còn có chị gái và hai đứa cháu gái nhà họ Triệu ở đây.
Chỉ có tên ngốc mới dắt theo chị gái ruột và hai đứa cháu gái đi theo một người mà mới quen được hai ngày.
Triệu Kiến Đông là một gã ngốc nghếch, tâm tư đơn giản, nhưng lại nhiệt tình.
Bỏ qua một tên ngốc như vậy, không phải là tác phong của Ôn Độ.
Triệu Kiến Đông vuốt vuốt cái đầu đinh của anh ấy, vui vẻ đến mức có thể ăn ba bát cơm đầy.
“Mau thu dọn đồ đạc, hôm nay nhất định phải uống rượu.” Ôn Độ chưa đủ tuổi uống rượu, cậu sẽ không đu.ng đến giọt rượu nào, nhưng nếu không uống rượu, rất nhiều việc sẽ không thể giải quyết được.
Bất kể là miền bắc hay miền nam, đều là phong cách này.
Vừa nghe nói sắp phải uống rượu, Triệu Kiến Đông buông đũa đứng dậy, định vỗ vai Ôn Độ. Nhưng nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng tinh của Ôn Độ, anh ấy lại thu tay về.
“Em cứ yên tâm, chuyện trên bàn rượu anh sẽ lo liệu.”
Ôn Độ vội dặn dò: “Anh đừng uống quá nhiều.”
“Em cứ tin tưởng vào tửu lượng của người anh này đi.”