Nhà vệ sinh cách phòng thuốc của đại sư Thương Tế khá xa, Hoàng Vũ Vi biết sẽ không ai có thể nghe thấy, trực tiếp chặn Hà Loan Loan lại, không rảnh quan tâm đến thể diện.
"Nói chuyện với loại người như cô đúng là mất mặt, nhưng hết cách rồi, tôi xui xẻo gặp phải cô. Hà Loan Loan, cô tốt nhất là ngoan ngoãn một chút, lập tức cút ngay đi, nếu không tôi tuyệt đối sẽ khiến cô phải trả cái giá thê thảm đấy!"
Hà Loan Loan đã sớm biết Hoàng Vũ Vi sẽ đi ra cùng, bút ghi âm trong túi cô đã được bật lên.
Giọng nói khiếp đảm: "Hoàng Vũ Vi, cô, cô muốn tôi làm thế nào mới chịu tha cho tôi? Chúng ta cũng không quen nhau, vì sao ngay từ đầu cô đã thấy tôi ngứa mắt, làm khó xưởng thuốc Trường Ninh?
Cô có biết hiện giờ doanh số của xưởng thuốc Trường Ninh rất tốt, đã bán hàng ở các tỉnh thành khác không? Đây là chuyện tốt có thể kéo kinh tế của Tây Lâm Thị chúng ta lên, vì sao cô phải làm khó chúng tôi chứ?"
Gương mặt vốn rất xinh đẹp của Hoàng Vũ Vi lúc này đã trở nên vặn vẹo!
"Vì sao? Cô còn có mặt mũi hỏi tôi vì sao? Chính là vì cô và Cố Dục Hàn kết hôn! Một kẻ nhà quê như cô dựa vào đâu mà lì lợm la liếm gả cho anh ấy? Không phải cô cảm thấy gả cho anh ấy là có thể ngang ngược hay sao?
Tôi sẽ khiến cô mở mắt, cái gì mới là ngang ngược thực sự! Toàn bộ Tây Lâm Thị này đều là do nhà họ Hoàng tôi đây định đoạt, chỉ cần tôi động một ngón tay, đừng nói là làm khó một cái nhà máy thuốc, cho dù lấy mạng của cô thì cũng chẳng ai có thể làm gì được tôi."
Hà Loan Loan rưng rưng nước mắt: "Tôi không tin! Làm sao cô dám giết người? Đó chính là phạm pháp!"
Hoàng Vũ Vi cười lạnh, như đang nhìn một kẻ ngốc: "Sao lại không dám? Cô cho rằng tôi là loại dân quê không có gia thế giống cô à? Người bị nhà chúng tôi xử nhiều lắm rồi..."
Cô ta nhận thấy mình nói năng quá kích động nên tém lại một chút, nhìn chằm chằm Hà Loan Loan cảnh cáo: "Tóm lại, cô mau chóng cút đi!"
Hà Loan Loan lắc đầu: "Nhưng mà tôi thật i muốn đi theo đại sư Thương Tế học tập bản lĩnh, tôi không muốn đi, chúng ta cạnh tranh công bằng không được sao?"
Hoàng Vũ Vi như đang chế giễu: "Ha ha, được, hay cho một câu cạnh tranh công bằng ngây thơ. Một khi đã như vậy, tôi chỉ có thể khiến cô không được dễ chịu thôi. Tôi nói cho cô biết, Cố Dục Hàn cũng không dám nhúng tay vào chuyện của Tây Lâm Thị đâu, bởi vì nhà của chúng tôi có người ở Kinh Thị..."
Hà Loan Loan bề ngoài rất sợ hãi, trong lòng lại hết sức kích động!
Bút ghi âm trong túi hơi lóe ra ánh sáng.
Cô không ngừng hò hét ở trong lòng, ôi cô Hoàng thân ái, cô biết nói thì nói nhiều lên!
Hoàng Vũ Vi mang theo vẻ khinh miệt uy hiếp Hà Loan Loan một phen, Hà Loan Loan có vẻ lo lắng sốt ruột, nhẹ nhàng nói một câu: "Được, tôi biết rồi."
Nói xong, Hà Loan Loan trực tiếp bỏ đi tránh cô ta.
Hoàng Vũ Vi cho rằng, Hà Loan Loan đang sợ hãi, muốn rời khỏi chỗ của đại sư Thương Tế.
Nhưng ai ngờ, Hà Loan Loan trực tiếp đi rồi trở về, tính toán tiếp tục học tập từ đại sư Thương Tế.
Cô ta trừng mắt, bắt lấy cánh tay của Hà Loan Loan: "Cô..."
Hà Loan Loan cười tủm tỉm: "Tôi làm sao?"
"Vừa nãy không phải cô nói đã biết rồi ư?"
"Đúng rồi, tôi đã biết, nhưng tôi không nghe cô, cô có thể làm gì được tôi?"
Hà Loan Loan mang biểu cảm không sao cả, rất rõ ràng dáng vẻ khiếp đảm sợ hãi vừa nãy là đang chơi Hoàng Vũ Vi!
Cô bình thản ung dung đi vào nói chuyện với đại sư Thương Tế, móng tay của Hoàng Vũ Vi bấm vào trong lòng bàn tay, cô ta vẫn chưa từng gặp phải loại mềm cứng không ăn này bao giờ!