Lý Quân Nhạc thầm hạ quyết tâm, lần thi đấu này chỉ cần tiến vào vòng trong là được, không cần thiết phải đứng đầu. Vòng này mới là vòng loại thôi, vòng tiếp theo mới là vòng quan trọng nhất.
Sau vòng này, chỉ cần tiến được vào vòng trong, là anh ta sẽ được thêm một chút giá trị danh tiếng, có thể lấy được một số điểm tích luỹ nhất định. Đến vòng thi sau anh ta sẽ dùng số điểm tích luỹ này đổi một chút gia vị tăng độ thơm ngon sẽ dùng đến khi thi đấu bán kết, như vậy đạt giải nhất chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay sao.
Tại bây giờ chưa có đủ điểm tích luỹ, chưa đổi được gia vị tăng độ thơm ngon, nếu không sao anh ta phải dùng đến mấy thủ đoạn nho nhỏ kia chứ.
Anh ta chỉ còn thiếu hai điểm tích luỹ nữa thôi là mua được gia vị tăng độ thơm ngon rồi, nhưng chỉ vì hai điểm ấy mà anh ta lại phải dùng “Giấu giếm tai mắt” thêm lần nữa.
Lý Quân Nhạc buồn bực nghĩ: Nếu không mua ký ức của cơ thể này thì tốt rồi. Nhưng nếu không mua ký ức, anh ta sẽ không biết người thân và các mối quan hệ xã hội của chủ nhân cơ thể này, chẳng sớm thì muộn cũng bị lộ tẩy.
Anh ta không tin dùng lý do “Mất trí nhớ” có thể lừa gạt được người thân của nguyên chủ như trong tiểu thuyết viết. Con người có thể mất trí nhớ, nhưng tính tình, thói quen sẽ không thay đổi quá nhiều.
Ngay cả khẩu vị cũng thay đổi, cử chỉ, cách ăn nói đều thay đổi, cha mẹ của nguyên chủ không nghi ngờ mới là lạ. Đổi lại thành anh ta, nếu người thân của anh ta bị mất trí nhớ nhưng tính tình thay đổi rất lớn, chắc chắn anh ta sẽ nghi ngờ.
Nghĩ vu vơ xong, Lý Quân Nhạc nhàm chán ngẩng đầu nhìn ban giám khảo. Có một người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi nói chuyện với bọn họ, bà ấy là nhà tài trợ cho cuộc thi lần này, đã nói chuyện mười mấy phút rồi vẫn chưa nói hết chuyện.
Xem ra cho dù ở thế giới nào thì người lãnh đạo đều thích nói nhiều.
Khi anh ta làm lãnh đạo, anh ta cũng từng nói chuyện thao thao bất tuyệt như vậy sao? Lý Quân Nhạc tự hỏi bản thân, hình như không thì phải. Khi đi họp, anh ta đều nói chuyện công việc, chưa bao giờ giống người phụ nữ này, toàn nói lời vô nghĩa không có giá trị gì.
Đợi Lưu Đại Ngân nói xong hết lời vô nghĩa, một giám khảo tuyên bố: “Cuộc thi bắt đầu.”
Tiếng lửa cháy, tiếng thái rau… Lập tức vang lên.
Vòng thi đấu này, tất cả thí sinh đều nấu các món giống nhau, một món dưa góp, một món thịt bát bảo, một món thịt chua ngọt, đều là đồ ăn thường ngày ở nhà.
Cơm nhà vừa dễ nấu nhất vừa khó nấu nhất, dễ nấu vì nó đơn giản, khó nấu vì rất khó khiến người ta ăn một lần sẽ nhớ mãi không quên.
Khi cuộc thi bắt đầu, Lý Tam Thuận nói thầm bên tai Lưu Đại Ngân hai câu, rồi rời khỏi khu vực thi đấu trước.
Ông ấy đi để bật camera lên.
Một lát sau, Lưu Đại Ngân cũng nói với một giám khảo: “Tôi có việc phải ra ngoài một lát.”
Giám khảo cười gật đầu: “Ngài cứ đi đi, chỗ này có chúng tôi rồi, ngài cứ yên tâm.”
Lưu Đại Ngân đứng dậy, thư ký ngồi sau bà ấy cũng đứng lên theo, rồi cùng đi ra ngoài với bà ấy.
Trên đường đi, Lưu Đại Ngân gọi một nhân viên lại, nói: “Nhờ cậu mang mấy cốc nước lên phòng nghỉ trên lầu giúp tôi nhé. Cám ơn.”
Nhân viên biết người phụ nữ này là nhà tài trợ cho cuộc thi, phải chăm sóc chu đáo, nên vội vàng gật đầu, cười nói: “Vâng, ngài chờ một lát, tôi lập tức đi lấy nước mang đến phòng nghỉ cho ngài.”
Lưu Đại Ngân lên lầu, đẩy cửa ra, Lý Tam Thuận đang ngồi trong phòng xem cuộc thi đấu thông qua máy tính.
Trông thấy Lưu Đại Ngân tới, ông ấy nói: “Tôi hơi váng đầu nên lên đây nghỉ, bà lên đây làm gì, sao không ngồi dưới đó xem thi đấu?”
Lưu Đại Ngân ngồi xuống ghế: “Tôi lo cho ông, nên mới lên đây.”
“Tôi không sao, tại dưới lầu quá ồn ào, ngồi một lát đã váng hết cả đầu rồi.”
Đây cũng là lý do Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận thương lượng từ trước. Lý Tam Thuận lấy lý do không được khoẻ để lên lầu nghỉ ngơi, nhưng lại rất muốn xem cuộc thi nấu ăn bên dưới, nên mới mở camera lên để theo dõi cuộc thi từ xa, ai ngờ lại trông thấy cảnh tượng không thể tin nổi như vậy.
Còn việc vì sao Lưu Đại Ngân cũng lên trên này, đương nhiên là vì bà ấy lo cho chồng mình, nên lên với ông ấy rồi.
Vân Chi
Không lâu sau, nhân viên đưa nước ấm tới cho bọn họ. Lưu Đại Ngân nói với nhân viên vài câu, biết cậu ấy cũng là đầu bếp, còn là đệ tử cuối cùng của một trong số các vị giám khảo bên dưới, Lưu Đại Ngân bèn giữ cậu ấy lại, để cậu ấy giảng giải cho mình và Lý Tam Thuận những điều cần chú ý khi nấu mấy món này, thi thoảng còn bình luận vài câu về tài nấu nướng của các thí sinh.
Trên sân thi đấu đang tiến hành được một nửa, đột nhiên Lý Tam Thuận kêu lên một tiếng, chỉ vào màn hình tivi, nói: “Mọi người xem, thí sinh này đang làm gì thế nhỉ?”
Ông ấy vừa lên tiếng, ánh mắt của người trong phòng đều tập trung vào màn hình tivi. Bọn họ trông thấy đột nhiên có một đám bình thuỷ tinh nho nhỏ đang trôi nổi trước mặt một thí sinh tham gia thi đấu, không biết trong ấy cái bình thuỷ tinh đó đựng thứ gì, sau đó đám bình thuỷ tinh ấy bay về các hướng khác nhau.
Đúng là tự bay qua, không phải kiểu bị ai dùng tay ném qua. Nếu như không phải đang xem trực tiếp qua camera giám sát, khả năng tất cả mọi người trong phòng đều cho rằng mình đang xem phim viễn tưởng rồi.
Đám người trong phòng đều trợn tròn mắt, nhân viên của ban tổ chức lắp bắp: “Chuyện… Chuyện gì thế này?”
Lý Tam Thuận giải thích cho cậu ấy: “Ban nãy tôi nhìn thấy thí sinh này móc ra mấy cái bình thuỷ tinh từ túi xách dưới chân cậu ta, không biết trong bình đựng thứ gì. Sau đó cậu ta vung tay lên, một cái bình thuỷ tinh nh lập tức bay ra ngoài. Bình thuỷ tinh kia bay tới trước mặt một thí sinh khác, rất nhanh trong cái nồi thí sinh kia đang nấu đã toả ra khói trắng, không biết cậu ta đã đổ thứ gì vào nồi của thí sinh kia.”
Hình ảnh xem được sau đó đã đổi mới nhận thức của tất cả người có mặt trong phòng. Đám bình thuỷ tinh nho nhỏ kia bay đến trước mặt không ít thí sinh, không biết đã đổ thứ gì vào trong nồi của những thí sinh ấy, tiếp đó, đám bình thuỷ tinh ấy lại tự bay trở về, bị người kia cất lại vào trong túi xách.