Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 393

Đám người xem hình ảnh qua màn hình đều trợn mắt há hốc mồm.

Lưu Đại Ngân hỏi: “Các cậu tổ chức cuộc thi đầu bếp hay cuộc thi ảo thuật thế? Sao lại có người biết ảo thuật như vậy?”

Vân Chi

Nhân viên kia nghèo vốn từ, chỉ biết nói: “Chuyện này… Chuyện này cũng không giống ảo thuật.”

Đúng vậy, dù nhà ảo thuật có xuất sắc đến đâu, thì người xem vẫn biết bọn họ đang lừa gạt. Nhưng người này lấy ra nhiều chai lọ quấy rối các thí sinh khác như vậy, thế mà không ai bên dưới khán đài lên tiếng, chẳng lẽ khán giả bên dưới đều không nhìn thấy sao?

Nhân viên nói thầm trong lòng: Nhiều chai thuỷ tinh như vậy, sao không ai nhìn thấy nhỉ?

Nhưng nếu nhìn thấy, thì sao không ai ngăn cản đối phương?

Không quan tâm bọn họ nghĩ thế nào, cuộc thi bên dưới vẫn tiến hành như bình thường.

Đến cuối cùng, giám khảo chọn ra mười đầu bếp tiến vào vòng chung kết, vòng thi đấu này cũng kết thúc.

Bốn người trong phòng xem xong toàn bộ vòng thi đấu qua màn hình đều không nói một lời.

Cuối cùng, Lưu Đại Ngân mở miệng nói với Tiểu Trịnh: “Cậu đi gọi ba vị giám khảo lên đây, phải bí mật.”

Nhân viên kia cũng bị cảnh tượng trong màn hình doạ choáng váng, nếu Lưu Đại Ngân không nói lời nào, cậu ấy cũng không biết nên làm gì lúc này.

Kết thúc vòng thi đấu loại, ba vị giám khảo vẫn ngồi tại ch, nghe Tiểu Trịnh nói Lưu Đại Ngân muốn tìm bọn họ, ba người không dám trì hoãn, vội chạy lên lầu.

Bọn họ vừa vào phòng, Lưu Đại Ngân đã dặn dò: “Tiểu Trịnh, cậu khoá cửa phòng lại đi.”

Ba vị giám khảo quay sang nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, sao còn phải khoá trái cửa phòng, vì có chuyện quan trọng muốn thương lượng với bọn họ sao?

Một vị giám khảo trong ba người hỏi: “Tổng giám đốc Lưu, có chuyện gì à?”

Lưu Đại Ngân bấm vài cái trên máy tính, nói: “Các anh xem cái này đi, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Tiểu Trịnh lấy cho bọn họ ba cái ghế dựa: “Thầy ngồi xuống xem đi, xem cẩn thận xem có chỗ nào không đúng không.”

Ba người không hiểu ra sao, bắt đầu theo dõi hình ảnh trên màn hình.

Khi vòng thi diễn ra, bọn họ ngồi ngay dưới lầu mà, rõ ràng không hề xảy ra chuyện gì, sao Lưu Đại Ngân muốn bọn họ xem lại lần nữa nhỉ?

Nhưng mà, rất nhanh bọn họ đã nói không ra lời.

Một chiếc bình thuỷ tinh nhỏ bay giữa không trung, hướng về phía một thí sinh, không biết đổ thứ gì vào nồi của thí sinh kia, khiến món ăn trong nồi toát ra khói trắng.

Lúc ở hiện trường, bọn họ không hề trông thấy chiếc bình thuỷ tinh này mà, sao nó lại xuất hiện trong camera giám sát nhỉ?

Lẽ nào camera giám sát có vấn đề?

Thầy của Tiểu Trịnh nói: “Tôi nhớ rõ, thí sinh có món ăn bị bốc khói kia là thí sinh số mười ba, bởi vì khi bỏ nguyên liệu nấu ăn vào nồi, nguyên liệu chưa để ráo nước, nên mới toát ra khói trắng như vậy. Lúc ấy tôi còn nói thầm với ông Trương và ông Triệu, nói thí sinh không được rồi, sợ là không thể tiến vào vòng chung kết. Tôi còn rất buồn bực, nghĩ trình độ nấu nướng của người này không bằng cả người thường, sao lại đi thi đầu bếp nhỉ? Chẳng lẽ là… Chẳng lẽ là bị chơi xấu?”

Thầy của Tiểu Trịnh vừa nói hết câu, ông Trương đã tiếp lời: “Nhưng chúng tôi ngồi ngay dưới sân thi đấu, lại không hề nhìn thấy cái bình thuỷ tinh nào. Có phải máy tính này bị lỗi không?”

Thật ra ông Trương băn khoăn như vậy cũng không sai, rất nhiều người ngồi dưới sân thi đấu đều không nhìn thấy, sao trong camera lại xuất hiện hình ảnh này nhỉ?

Lưu Đại Ngân nói: “Chiếc camera này do tôi thuê người lắp đặt, hội trường thi đấu cũng do tôi tài trợ, đợi cuộc thi của các anh kết thúc tôi còn phải dùng vào việc khác, nên mới bỏ tiền ra lắp đặt thiết bị theo dõi tiên tiến nhất, bình thường sẽ không bị lỗi đâu. Huống chi ban nãy chúng tôi còn theo dõi trực tiếp, Tiểu Trịnh cũng nhìn thấy mấy cái bình thuỷ tinh này.”

Tiểu Trịnh gật đầu nói: “Vâng, em xem thấy mà sợ, đám bình thuỷ tinh này cứ bay vèo vèo ra ngoài, khiến em ngỡ như đang xem phim viễn tưởng. Thầy ơi, sao các thầy ngồi ở hiện trường đều không nhìn thấy, mà qua camera lại trông thấy số bình thuỷ tinh này nhỉ? Bình thuỷ tinh còn tự bay được, chẳng lẽ có yêu ma quỷ quái?”

Cậu ấy miêu tả rất đúng, đám bình thuỷ tinh kia không phải bị ném ra, mà tự bay ra, còn dừng lại đúng trước mặt các thí sinh dự thi, ngoài phim viễn tưởng ra, ai có thể tạo ra được cảnh tượng như vậy?

Lý Tam Thuận ngồi bên cạnh, nói: “Sức khoẻ của tôi không được tốt, cảm thấy sân thi đấu quá ồn ào, nên mới lên phòng trên lầu nghỉ ngơi. Vào phòng tôi mới nhớ ra dưới sân thi đấu có trang bị camera giám sát, có thể theo dõi cuộc thi qua máy tính, nên mới mở máy tính lên xem. Ai ngờ… Ai ngờ lại xem được cảnh tượng như vậy. Ban đầu chúng tôi đều khiếp sợ, khi thấy các anh đều giống như không nhìn thấy chúng tôi mới phát hiện ra điểm bất thường.”

Thư ký cũng bị doạ sợ. Anh ta là sinh viên tốt nghiệp đại học, luôn kiên định với thuyết vô thần, nhưng cảnh tượng hôm nay đã phá tan tất cả nhận thức của anh ta rồi.

Tạm thời không nói đến những người ở dưới lầu không hề nhìn thấy đống bình thuỷ tinh nho nhỏ kia, chỉ riêng đống bình thuỷ tinh ấy tự mình bay lơ lửng thôi đã trái với định luật vật lý rồi.

Khoa học không giải thích được, vậy thì không phải chuyện nằm trong phạm vi khoa học, mà là chuyện thần quái.

Bình Luận (0)
Comment