Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 410

Biết ông bà ngoại và các em sẽ tới, Khương Xuân Sinh đã đặt chỗ trong quán ăn trước rồi.

“Bà ngoại, món chính của quán ăn này là món ăn dân dã, nguyên liệu nấu ăn đều mua từ các hộ nông dân quanh khu vực này, lợn gà gì đó đều do nông dân tự nuôi, cháu thấy hương vị không tệ lắm, ông bà cũng nếm thử xem.”

Quán ăn cách phim trường không xa, đi bộ một lát là đến nơi, bên ngoài là bức tường vây phủ đầy rêu phong, bên trong là kiến trúc kiểu mái đình hơi nhọn.

Thi thoảng bọn họ còn trông thấy người mặc quần áo cổ trang đi ngang qua, Khai Ngọc, Khai Duyệt không nhịn được tò mò nhìn ngó xung quanh.

Khương Xuân Sinh vừa đi, vừa nói: “Đều là diễn viên vừa quay xong, vẫn chưa thay quần áo. Nơi này là phim trường lớn, công trình kiến trúc được xây dựng mô phỏng theo kiến trúc thời nhà Thanh, nhà Minh. Bên trong còn rất nhiều người ăn mặc kiểu như vậy, lát nữa cháu dẫn mọi người đi xem.”

Khai Duyệt hỏi: “Anh Xuân Sinh, em có thể mặc quần áo như vậy không? Em thích mặc váy.”

Khương Xuân Sinh cười nói: “Đương nhiên là được rồi, có nơi chuyên cho du khách thuê quần áo để chụp ảnh, có rất nhiều quần áo như vậy.”

Bộ phim Khương Xuân Sinh đang quay là một bộ phim cổ trang, trong phim cậu ấy đóng vai một vị thiếu gia không có nhiều đất diễn.

Hôm nay không có phân cảnh của cậu ấy, nhưng mà chỉ cần trường học không có tiết học là Khương Xuân Sinh lại tới phim trường để xem người khác diễn, để học hỏi kinh nghiệm từ người đi trước.

Ngồi xe thời gian dài, hai đứa nhỏ đều mệt mỏi rồi, may mà gần đó có một khách sạn không tệ, Lưu Đại Ngân thuê phòng để bọn nhỏ nghỉ ngơi trước. Đợi bọn trẻ tỉnh ngủ rồi, Lưu Đại Ngân sửa soạn cho hai đứa một phen, sau đó Khương Xuân Sinh dẫn bọn họ tới phim trường.

“Ông bà ngoại, phía trước chính là nơi chúng cháu đang quay phim, bên trong hơi hỗn loạn, chúng ta đừng tới quá gần, chú ý an toàn.”

“Khai Ngọc, Khai Duyệt, hai đứa đừng chạy lung tung đó, trong này có rất nhiều dây điện, nhớ phải nhìn đường cho thật kỹ.”

Lưu Đại Ngân không hiểu việc quay phim, chỉ thấy có rất nhiều người bận rộn, còn có một người râu ria xồm xoàm, khoác áo choàng đang cầm cái loa ngồi sau màn hình, thi thoảng lại kêu to gì đó.

Bà ấy cảm thấy người đàn ông kia rất quen mắt, nên không nhịn được nhìn đối phương thêm vài lần.

“Xuân Sinh, người cầm loa kia đang làm gì thế? Sao tất cả mọi người đều phải nghe theo sự chỉ đạo của anh ta?”

Khương Xuân Sinh nhìn theo hướng Lưu Đại Ngân chỉ, đáp: “Bà ngoại, ông ấy là đạo diễn, khi quay phim tất cả mọi người đều phải nghe ông ấy chỉ huy.”

Lưu Đại Ngân quan sát phim trường một vòng, không lâu sau đã không còn hứng thú với nó. So với phim ảnh trên tivi, bà ấy với Lý Tam Thuận vẫn thích nghe kinh kịch hơn.

“Xuân Sinh này, cháu có quy hoạch gì cho tương lai chưa? Bà nghe nói làm diễn viên đều phải tìm người đại diện, cháu cũng tìm một người đại diện cho mình đi.”

Lý Tam Thuận dẫn hai đứa nhỏ đi về phía trước xem người ta quay phim, Khương Xuân Sinh tìm cái ghế gấp cho Lưu Đại Ngân ngồi xuống, cậu ấy cũng ngồi bên cạnh, nói: “Bà ngoại, cháu đã suy xét về vấn đề này rồi. Năm nay, quay xong bộ phim hiện tại cháu định không đóng phim nữa, mà quay lại trường chuyên tâm học hành, sang năm cháu mới tìm người đại diện.”

“Ừ.” Nếu thằng bé định sang năm mới tìm người đại diện, vậy thì để sang năm đi.

“Bà nghe nói giới giải trí rất hỗn loạn, Xuân Sinh, cháu muốn tìm người đại diện thế nào? Bà ngoại tìm giúp cháu nhé? Bà ngoại quen vài người mở công ty giải trí, có người đại diện tốt, con đường của cháu sẽ dễ đi hơn rất nhiều.”

“Bà ngoại, bà nhiều tuổi như vậy rồi, vẫn phải nhọc lòng vì cháu.”

“Đứa nhỏ này, cháu nói gì thế. Bà là bà cháu, không nhọc lòng vì cháu thì nhọc lòng vì ai?”

Diễn xong một cảnh, các diễn viên đều tự tìm nơi nghỉ ngơi, đạo diễn cũng nhận lấy chai nước khoáng nhân viên phía sau đưa cho mình, uống một hớp lớn.

Cho dù có loa trong tay, nhưng chỉ cần thấy diễn viên diễn không đúng, ông ấy lại gào lên theo thói quen, nên cổ họng cũng đau đớn, cần dùng nước để xoa dịu.

Uống nước xong, buông chai nước khoáng xuống, ông ấy nghiêng đầu quan sát phim trường một vòng theo thói quen.

Sau đó, ánh mắt ông ấy dừng lại ở một vị trí.

Vị trí đó có một bà lão đang ngồi nói chuyện với một người trẻ tuổi.

Ông ấy có chút ấn tượng với người trẻ tuổi kia, là người diễn vai thiếu gia trong bộ phim của ông ấy, gần như không có nhiều đất diễn, nhưng đối phương rất chăm chỉ, rất hiếu học, cuối tuần nào cũng tới phim trường, ngồi trên ghế gấp quan sát cả ngày, còn ghi chép lại vào vở.

Người trẻ tuổi chăm chỉ hiếu học luôn khiến người ta yêu thích, ông ấy nhớ rõ mình còn từng khen người thanh niên này vài câu.

Nhưng mà… Tên của người thanh niên này là gì nhỉ?

Ông ấy vẫy tay với phó đạo diễn đang bận rộn, phó đạo diễn vội chạy tới hỏi: “Đạo diễn, anh tìm tôi à?”

Hùng Thời Dã chỉ vào Khương Xuân Sinh, hỏi: “Cậu thanh niên kia, chính là người đang ngồi trên ghế gấp đó, tên là gì ấy nhỉ?”

Phó đạo diễn nhìn qua, nói: “Tôi nhớ tên cậu ấy là Khương Xuân Sinh, là sinh viên năm nhất trường Trung Hí.”

“Tên là Khương Xuân Sinh đúng không? Đi, cậu đi cùng tôi qua đó chào hỏi người ta một tiếng.”

Phó đạo diễn khó hiểu, hỏi: “Đạo diễn, chúng ta qua đó chào hỏi cậu ấy? Chẳng phải chỉ là một diễn viên nhỏ à, cần chúng ta qua đó chào hỏi sao?”

Hùng Thời Dã: “Cậu thì biết cái gì, nhìn thấy bà lão đang ngồi bên cạnh cậu ấy không? Chính là chủ tịch của nhãn hiệu Mì ăn liền Lý Sư Phụ ở tỉnh B đó, tôi từng gặp trong một buổi tiệc.”

“Mì ăn liền Lý Sư Phụ? Chính là loại mì ăn liền chúng ta thường ăn ạ? Đạo diễn, anh không nhìn lầm chứ? Chủ tịch của mì ăn liền Lý Sư Phụ giàu có như vậy, nếu bà ấy tới thăm quan phim trường chắc chắn phải có rất nhiều người đi theo mới đúng.”

“Tôi không nhận lầm đâu, người đó chính là Tổng giám đốc Lưu của nhãn hiệu Mì ăn liền Lý Sư Phụ. Cậu mau qua đó với tôi đi. Tuy rằng không biết bà ấy có quan hệ thế nào với Khương Xuân Sinh, nhưng chúng ta cứ qua đó chào hỏi một tiếng sẽ không sai đâu.”

Bây giờ ngành sản xuất phim ảnh đã bắt đầu đi theo con đường tư bản hoá, tạo quan hệ tốt với đám tổng giám đốc này là việc cần thiết.

Khương Xuân Sinh đang kể cho Lưu Đại Ngân nghe những chuyện lý thú khi đóng phim, nói đến điểm cao hứng còn quơ chân múa tay miêu tả cho Lưu Đại Ngân.

Vân Chi

“Tổng giám đốc Lưu, ngọn gió nào thổi ngài tới đây thế này? Ngài tới thăm đoàn phim à?”

Bình Luận (0)
Comment