Khương Xuân Sinh đang nói đến đoạn cao trào, thì trông thấy đạo diễn đứng trước mặt bà ngoại mình.
Lưu Đại Ngân đứng dậy, cẩn thận quan sát khuôn mặt của Hùng Thời Dã, sau đó giật mình bừng tỉnh. Chẳng trách vừa rồi bà ấy cảm thấy vị đạo diễn này quen mắt như vậy, hoá ra trước đây bọn họ đã từng gặp nhau trong một bữa tiệc.
Lưu Đại Ngân vươn tay ra bắt tay Hùng Thời Dã, cười nói: “Ừ, tới thăm phim trường.”
Phó đạo diễn ở bên cạnh, vội nói: “Tổng giám đốc Lưu, bên ngoài trời lãnh, chúng ta vào trong phòng rồi nói chuyện đi.”
“Vậy tôi phải quấy rầy đạo diễn rồi.”
“Không quấy rầy, không quấy rầy, Xuân Sinh, cậu cũng vào cùng chúng tôi đi.”
Đoàn phim có thuê hai căn phòng ở cách phim trường không xa, một gian nhỏ hơn trong đó là phòng làm việc riêng của đạo diễn, kiêm phòng họp dùng khi lãnh đạo quan trọng trong đoàn phim mở cuộc họp.
“Tổng giám đốc Lưu, mời ngài ngồi, Xuân Sinh, cậu cũng ngồi xuống đi. Lão Chu, còn không mau đi pha trà.”
Trong lúc phó đạo diễn pha trà rót nước, Hùng Thời Dã hỏi: “Tổng giám đốc Lưu, Xuân Sinh là?”
“Thằng bé là cháu ngoại của tôi.” Lưu Đại Ngân cười nói: “Đạo diễn Hùng, Xuân Xinh còn nhỏ tuổi, lại mới vào nghề, mong chiếu cố nó nhiều hơn.”
Nhìn những thứ Khương Xuân Sinh đang mặc trên người, không thứ nào nhìn ra được cậu ấy là con nhà giàu, nào ngờ cậu ấy lại là cháu ngoại của Lưu Đại Ngân.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, hoá ra Khương Xuân Sinh này còn có bối cảnh như vậy.
Người làm đạo diễn, đa phần đều là người khéo đưa đẩy. Cháu ngoại của Lưu Đại Ngân lại đóng vai quèn trong đoàn phim của mình, đúng là quá khó ăn nói rồi.
“Tổng giám đốc Lưu, Xuân Sinh không chỉ có thiên phú, còn rất chăm chỉ hiếu học. Chỉ cần không có tiết học là cậu ấy lại tới đoàn làm phim học hỏi kinh nghiệm, nhân viên trong đoàn làm phim từ trên xuống dưới đều rất quý cậu ấy. Hôm qua chúng tôi còn thương lượng với nhau, sẽ thêm đất diễn cho Xuân Sinh đó.”
Lưu Đại Ngân không tiếp lời đạo diễn, mà hỏi Khương Xuân Sinh: “Xuân Sinh, đạo diễn Hùng định thêm đất diễn cho cháu đấy, cháu nghĩ thế nào?”
Khương Xuân Sinh lắc đầu, nói: “Cảm ơn đạo diễn, nhưng mà cháu vẫn muốn học hỏi thêm đã.”
Ý cậu ấy là không muốn thêm đất diễn.
Hùng Thời Dã chưa bao giờ nghĩ tới Khương Xuân Sinh lại không muốn thêm đất diễn. Xem ra cậu chủ nhỏ này cũng là người kiêu ngạo, đổi lại là diễn viên phụ khác, nếu biết mình được thêm đất diễn có ai là không vui mừng như vừa trúng sổ số đâu.
Quả nhiên, có chỗ dựa có khác, cơ hội người khác cầu xin cũng không cầu xin được, người ta lại khinh thường không thèm để ý đến.
“Được rồi, sau này chúng ta còn nhiều cơ hội hợp tác mà.”
Lưu Đại Ngân chỉ ở chơi một ngày, Khương Xuân Sinh dẫn bọn họ đi thăm quan phim trường một vòng, còn cho hai đứa trẻ mặc đồ cổ trang chụp ảnh. Chập tối, Lưu Đại Ngân phải quay về tỉnh thành rồi.
Khương Xuân Sinh ôm bà ấy, lại ôm Lý Tam Thuận: “Ông bà ngoại, đợi đến kỳ nghỉ cháu sẽ quay về thăm ông bà.”
Xuân Sinh muốn đi con đường này, thì phải có người dẫn dắt. Lưu Đại Ngân quen biết hai công ty điện ảnh ở Kinh Thị, bà ấy chọn công ty ngay thẳng hơn, mời ông chủ công ty ấy ăn một bữa cơm, nói mình có đứa cháu muốn theo cái nghề này, nhờ đối phương giới thiệu cho một người đại diện đáng tin cậy.
Hiện tại, Lưu Đại Ngân cũng coi như là người có tên tuổi trong giới kinh doanh ồi. Nhãn hiệu Mì ăn liền Lý Sư Phụ rất nổi tiếng trong nước, xem như doanh nhân dẫn đầu ở tỉnh B.
Nghe thấy Lưu Đại Ngân nói có đứa cháu muốn gia nhập giới giải trí, ông chủ công ty Ánh Sao lập tức vỗ ngực, nói: “Chị Lưu, việc này cứ giao cho tôi đi, tôi hứa sẽ sắp xếp cho thằng bé một người đại diện đáng tin cậy.”
Kỳ nghỉ đông khi Khương Xuân Sinh về nhà, Lưu Đại Ngân và con gái Lý Ngẫu Hoa ngồi xuống nói chuyện với cậu ấy về việc gia nhập giới giải trí.
Về tương lai của mình, Khương Xuân Sinh đã có quy hoạch rõ ràng rồi: “Bà ngoại, mẹ, khi ở phim trường con đã tới rất nhiều đoàn phim, xem rất nhiều tiền bối diễn, con muốn đi theo phái thực lực.”
Con trai muốn đóng phim, Lý Ngẫu Hoa đã bỏ ra rất nhiều thời gian và tâm sức để tìm hiểu về cái nghề này, cũng hiểu thế nào là phái thực lực và phái thần tượng.
Nói một cách đơn giản là, một bên dựa vào vẻ bề ngoài để kiếm cơm, một bên dựa vào tài năng.
Con trai muốn đi theo trường phái thực lực, Lý Ngẫu Hoa rất ủng hộ.
Trong mắt cô ấy, dù làm việc trong bất cứ ngành nghề nào, phải có bản lĩnh lợi hại thì mới tiến xa được.
Tuy rằng dựa vào vẻ bề ngoài có thể tạo được danh tiếng sớm hơn, nhưng thời gian lâu dần nhan sắc cũng tàn phai, khán giả cũng quay lưng. Huống chi trong giới giải trí chưa bao giờ thiếu người có vẻ ngoài xinh đẹp. Nếu sau vài năm nổi bật kia không chuyển hình được, thì tương lai sẽ dần dần xuống ốc.
Vân Chi
Phái thực lực thì khác, chỉ cần bản lĩnh vượt qua được thử thách, thì có thể toả sáng bất cứ lúc nào.
Hơn nữa có Lưu Đại Ngân làm hậu thuẫn, cô ấy không cần lo lắng Xuân Sinh sẽ bị bắt nạt, không cần lo lắng Xuân Sinh sẽ gặp phải quy tắc ngầm.
Lưu Đại Ngân cũng ủng hộ cậu ấy đi theo phái thực lực, dựa vào dung mạo chỉ được nhất thời, có bản lĩnh mới phát triển được cả đời.