Không ngờ vụ án g.i.ế.c người ở tỉnh thành lại liên quan đến một tập đoàn tội phạm khổng lồ, thế mà người tên Vu Kính Thận kia và gia tộc anh ta lại ngang nhiên nuôi dưỡng lực lượng vũ trang tư nhân và buôn lậu ma tuý, s.ú.n.g ống.
Rốt cuộc chuyện này có phải sự thật không vậy?
Nhận ra mức độ nghiêm trọng của vụ án, hai người thẩm vấn lập tức báo cáo cho cấp trên.
Sau khi bị bắt giữ, Vu Kính Thận lập tức bị đưa tới một phân bộ của cục an ninh quốc gia ở tỉnh thành.
Nhưng Vu Kính Thận không phối hợp điều tra, không nói một câu nào.
Tất cả những điều này, Lưu Đại Ngân đều không biết. Sau khi nghe được tin tức Vu Kính Thận đã bị bắt, cuối cùng Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chỉ cần anh ta bị cảnh sát bắt, vậy thì anh ta sẽ không chạy thoát được.
Theo những hành vi phạm tội mà anh ta phạm phải, chắc chắn sẽ không thoát được tội tử hình.
Chỉ cần Vu Kính Thận và An Hữu Hi bị bắt vào tù, thì sứ mệnh của Lưu Đại Ngân đã hoàn thành, bà ấy và Lý Tam Thuận có thể quay về tỉnh thành rồi.
Lưu Đại Ngân có rất nhiều bạn bè ở tỉnh thành, sau khi hỏi thăm vài người, bọn họ đều biết quân đội phái ra vô số người để đuổi bắt mấy kẻ có s.ú.n.g kia, nhưng rốt cuộc mấy người bị bắt đó tên là gì, phạm tội gì, thì không ai biết rõ.
Không nghe được tin tức gì, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận càng yên tâm hơn. Điều này chứng tỏ vụ án này mang tính bảo mật cao, quốc gia rất coi trọng vụ án này.
Sau đó Lưu Đại Ngân không quan tâm đến chuyện này nữa. Hơn một nm sau, Lưu Đại Ngân xem được tin tức từ trên ti vi, quốc gia vừa phá huỷ được một tập đoàn buôn lậu m.a t.u.ý xuyên quốc gia, có ba mươi mấy ngưi bị phán tử hình.
Trong hơn ba mươi người này, có tên Vu Kính Thận.
Cho dù đã nằm mơ thấy, nhưng Lưu Đại Ngân chưa từng nhìn thấy khuôn mặt của Vu Kính Thận, Lý Tam Thuận thì từng trông thấy một lần. Khi người dẫn trương trình nói về người cầm đầu băng đảng, Lý Tam Thuận chỉ vào TV, nói thầm bên tai Lưu Đại Ngân: “Người đó chính là Vu Kính Thận, cậu ta bị phán t hình rồi.”
Lưu Đại Ngân cười: “Đây gọi là ác giả ác báo, cậu ta làm nhiều việc xấu như vậy, kết cục này chính là báo ứng của cậu ta.”
Trong phòng khách không có ai khác, chỉ có Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận, bà ấy còn nói thêm: “Không biết An Hữu Hi thế nào rồi? Chắc bây giờ vẫn đang ở trong tù nhỉ?”
Vân Chi
“Cho dù cô ta không g.i.ế.c người, nhưng cũng không thoát được tội danh bao che tội phạm.” Lý Tam Thuận vỗ tay bà ấy như đang an ủi: “Bà đó, đừng nghĩ đến bọn họ nữa, bọn họ sẽ không có kết cục tốt đâu. Bà nghĩ về mình đi, đã hơn một năm rồi bà chưa nằm mơ nhỉ?”
“Ừ, hơn một năm rồi chưa nằm mơ.” Nói đến chuyện này, Lưu Đại Ngân cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng trước đó cứ hai ba tháng là lại nằm mơ một lần, sao bây giờ hơn một năm rồi vẫn chưa nằm mơ nhỉ? Chẳng lẽ sau này bà ấy sẽ không nằm mơ nữa sao?
Nằm mơ nhiều năm bây giờ không nằm mơ nữa, không cần bênh vực kẻ yếu nữa, Lưu Đại Ngân còn cảm thấy không quen lắm.
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến, Lý Tam Thuận vừa nhắc đến đã hơn một năm rồi Lưu Đại Ngân không nằm mơ, thì ngay tối hôm đó bà ấy lại mơ thấy.
Trong giấc mơ, vẫn là không gian quen thuộc, vẫn là quyển sách quen thuộc.
Đã có rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện này rồi, Lưu Đại Ngân không kinh hoảng chút nào, bà ấy bình tĩnh vươn tay ra cầm lấy quyển sách, mở ra xem.
Quyển sách này có tên “Cuộc sống thông thuận sau khi xuyên sách”, kể về một người xuyên sách tên là Tống Ngôn Thắng.
Mà người bị xuyên vào, chính là Lý Khai Lâm, cháu trai của Lưu Đại Ngân.
Sau khi xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, Tống Ngôn Thắng xuyên vào một quyển sách có tên “Cuộc đời tôi”.
“Cuộc đời tôi” kể về cuộc đời nhấp nhô của Lý Khai Nguyên. Cậu ấy dùng thân phận thủ khoa đại học tỉnh vào nhập học trong trường đại học tốt nhất, nhì cả nước. Nhưng đi học chưa được hai tháng cậu ấy đã thôi học, được người nhà ủng hộ qua Mỹ học điều chế dược phẩm.
Bên Mỹ, cậu ấy lấy được thành tích không tầm thường, sau khi tốt nghiệp đã từ chối uyển chuyển lời mời của không ít trường đại học và các phòng nghiên cứu bên Mỹ, quay về nước làm việc.
Cậu ấy mang theo hào quang như vậy về nước, nhưng hai mươi năm tiếp theo lại không làm nên trò trống gì.
điều chế dược phẩm không phải chuyện một hai năm là có được thành quả, có khi phải hơn mười năm, hoặc mấy chục năm.
Sau khi trải qua vô số thực nghiệm, thất bại vô số lần trong suốt hai mươi năm, Lý Khai Nguyên mới nghiên cứu phát minh ra thuốc chống ung thư, khiến cả thế giới chấn kinh.
Trong hai mươi năm đó, cậu ấy đã bị rất nhiều người xem thường, đã trải qua vô số khó khăn, thậm chí còn có biệt danh “Lý hết thời”, ngụ ý cậu ấy đã hết thời rồi.
Cậu ấy kiên trì được đến cuối cùng là nhờ có người nhà, đặc biệt là sự ủng hộ của bà nội. Bà nội cậu là doanh nhân thành công trong nước, vốn dĩ định truyền lại gia nghiệp cho Lý Khai Nguyên, nhưng Lý Khai Nguyên lại đi học điều chế dược phẩm. Bà nội không chỉ không trách cậu ấy, còn ủng hộ cậu ấy hết mình.
Khi cậu ấy chưa làm nên trò trống gì, bị lãnh đạo, đồng nghiệp, thậm chí sinh viên của mình xem thường, chỉ có người nhà cổ vũ cậu, mới giúp cậu vững tin để đi tiếp con đường này.
Khi cậu ấy thiếu kinh phí nghiên cứu khoa học, là bà nội và cha cậu ấy bỏ tiền ra ủng hộ cậu ấy, cổ vũ cậu ấy.
Kiếm tốt phải mài giũa qua sương gió, qua hai mươi năm nghiên cứu, cuối cùng Lý Khai Nguyên cũng nghiên cứu ra được thuốc kháng ung thư.
Tiếp đó, cậu ấy dùng hơn mười năm nghiên cứu ra rất nhiều loại thuốc khác, giải quyết đa phần căn bệnh về gien.
Sau này cậu ấy còn nghiên cứu ra được thuốc chữa trị gien, kéo dài tuổi thọ của nhân loại lên đến một trăm năm mươi tuổi.
Bởi vậy, Lý Khai Nguyên được đời sau tôn xưng là “Vị thần mới của nhân loại”, là nét bút rực rỡ trong lịch sử phát triển nhân loại.
Mà người Tống Ngôn Thắng xuyên vào lại chính là Lý Khai Lâm, em trai ruột của Lý Khai Nguyên.
So với Lý Khai Nguyên, Lý Khai Lâm bình thường hơn nhiều. Ngay cả đại học cậu ấy cũng thi không đỗ, sau khi tốt nghiệp trung học đã đi bộ đội, vì thành tích ưu dị đã được chọn vào bộ đội đặc chủng.
Sau đó trong một lần hành động, cậu ấy bị thương hôn mê ba ngày ba đêm, đến khi tỉnh lại sức khoẻ đã không còn thích hợp tiếp tục chiến đấu ở tuyến đầu, nên cậu ấy đã xin rời khỏi bộ đội đặc chủng, trở thành huấn luyện viên