Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 449

Trong quyển sách viết về Khai Nguyên này, sau khi Lý Khai Lâm tỉnh lại, linh hồn trong người cậu ấy đã không phải là Lý Khai Lâm ban đầu nữa, mà là Tống Ngôn Thắng xuyên sách nhập vào.

Tống Ngôn Thắng không ngờ mình lại xuyên vào quyển sách “Cuộc đời tôi” này, sau khi tỉnh lại, ngoài vui mừng vì sắp được gặp Lý Khai Nguyên ra, anh ta còn cảm thấy mình phải có trách nhiệm với nhà họ Lý.

Đã chiếm cơ thể của Lý Khai Lâm rồi, chăm sóc người thân của Lý Khai Lâm là việc anh ta nên làm.

Quyển sách “Cuộc đời tôi” kia có viết, gia nghiệp của nhà họ Lý rất lớn, người có thiên phú nhất là Lý Khai Nguyên lại không chịu kế nghiệp, trong số con cháu còn lại của nhà họ Lý, hoặc là không có thiên phú về kinh doanh, hoặc đã tự mình gây dựng sự nghiệp. Cho nên sau này sản nghiệp của nhà họ Lý đều giao cho giám đốc thuê ngoài quản lý.

Nếu đã xuyên tới đây, vậy sau này anh ta chính là Lý Khai Lâm, quản lý sản nghiệp giúp nhà họ Lý cũng thuộc bổn phận của anh ta.

Sau khi ra viện Tống Ngôn Thắng đã làm thủ tục xuất ngũ, tĩnh dưỡng vài năm anh ta mới ngỏ ý muốn vào công ty học tập. Người nh họ Lý không nghi ngờ anh ta, đã sắp xếp cho anh ta vào công ty làm việc.

Tống Ngôn Thắng cũng có chút thiên phú về kinh doanh, nên không lâu sau đã trở thành người nối nghiệp của Lưu Đại Ngân.

Cuối quyển sách “Cuộc sống thông thuận sau khi xuyên sách” có viết: Tống Ngôn Thắng cầm ly rượu ra ban công, nhìn sao trời lộng lẫy, không nhịn được đắc ý mà nghĩ, may nhờ anh ta xuyên sách đến đây, nếu không hiện tại Lý Khai Lâm vẫn là một người huấn luyện viên không có địa vị gì.

Xem xong quyển sách, Lưu Đại Ngân tức đến mức run rẩy, không chỉ vì Tống Ngôn Thắng chiếm cơ thể của Khai Lâm, mà vì anh ta khinh thường Khai Lâm.

Huấn luyện viên thì làm sao? Huấn luyện viên có thể bồi dưỡng ra rất nhiều quân nhân ưu tú, sao lại không có địa vị?

Dựa vào chiếm cơ thể của người ta, dùng tài nguyên của gia đình người ta, còn dám khinh thường người ta? Không thử soi gương lại xem, anh ta xứng sao?

Đúng là trong sách ai cũng làm vai chính được!

Trong sách viết, sau khi Tống Ngôn Thắng tỉnh lại, sợ bị người nhà họ Lý phát hiện ra điểm khác thờng, nên đã giả vờ vẫn còn di chứng từ cuộc chiến, để ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng.

Trong khoảng thời gian đó, khi người nhà họ Lý đến bệnh viện thăm, đa phần Tống Ngôn Thắng đều không nói câu nào, vẻ mặt uể oải, khiến người nhà họ Lý không dám kích thích anh ta, chỉ biết đối xử với anh ta thật tốt.

Sau khi điều dưỡng ba năm ở bệnh viện, Tống Ngôn Thắng mới trở lại nhà họ Lý, lúc này hành động cử chỉ của anh ta rất khác Lý Khai Lâm, nhưng người nhà họ Lý không nghĩ nhiều, cho rằng tính tình anh ta thay đổi như vậy vì từng chịu kích thích, không ai nghĩ đến phương diện khác.

Lưu Đại Ngân cố gắng ổn định lại cảm xúc, định đánh thức Lý Tam Thuận, kể cho ông ấy nghe về quyển sách trong mơ của mình.

Nhưng hiện tại Lý Tam Thuận đang ngủ ngon lành, mấy ngày qua ông ấy bị mất ngủ, khó khăn lắm mới ngủ ngon được một giấc…

Lưu Đại Ngân thở dài, bàn tay đã giơ lên lại buông xuống, quyết định chờ Lý Tam Thuận dậy rồi nói.

Sáng hôm sau, Lý Tam Thuận vẫn chưa rửa mặt, Lưu Đại Ngân đã ngồi thẳng trên giường, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng: “Tam Thuận, tôi nói cho ông nghe chuyện này.”

Vân Chi

“Đại Ngân, có phải bà lại nằm mơ không?” Vừa nhìn thấy vẻ mặt này của vợ mình là Lý Tam Thuận biết ngay, chắc chắn bà ấy lại nằm mơ rồi.

“Ừ.” Lưu Đại Ngân chau mày: “Lại nằm mơ, giấc mơ lần này có liên quan với Khai Lâm.”

“Có liên quan với Khai Lâm?” Nghe vậy, Lý Tam Thuận đứng ngồi không yên. Ông ấy đi đi lại lại trong phòng, hỏi: “Đại Ngân, bà nói nhanh lên, rốt cuộc chuyện là thế nào?”

Lưu Đại Ngân kể lại tỉ mỉ quyển sách mình mơ thấy, cuối cùng nói: “Tam Thuận, ông ngồi xuống đi, chúng ta phải nghĩ cho kỹ xem nên đuổi Tống Ngôn Thắng kia đi thế nào.”

Lý Tam Thuận ngồi xuống cạnh Lưu Đại Ngân, chau mày, môi run run: “Đại Ngân, lần này khó giải quyết quá. Họ Tống kia bám hồn phách vào người Khai Lâm, chúng ta thật sự không có cách nào với đối phương, người phạm pháp chúng ta có thể tống vào tù, nhưng Tống Ngôn Thắng không phạm pháp, trong mắt người ngoài cậu ta chính là cháu trai Khai Lâm của chúng ta.”

“Đại Ngân, bà nói xem làm thế này được không? Chúng ta, chúng ta cứ nói trong nhà có việc, rồi gọi Khai Lâm về nhà, không cho thằng bé tham gia lần hành động kia nữa, như vậy chẳng phải Khai Lâm sẽ không xảy ra chuyện sao?”

Thật ra Lưu Đại Ngân cũng từng nghĩ đến biện pháp này rồi, nhưng bà ấy biết sẽ không thực hiện được.

“Tam Thuận, Khai Lâm thuộc bộ đội đặc chủng, mọi hành động đều là bảo mật, hiện tại chúng ta cũng không Khai Lâm đang ở đâu, dù chúng ta muốn liên lạc với thằng bé cũng không liên lạc được.” Nói đến chuyện này, Lưu Đại Ngân cũng buồn rầu. Trừ khi Khai Lâm ch động gọi điện thoại cho bọn họ, nếu không bọn họ không thể liên lạc được với cậu ấy.

“Hơn nữa gọi Khai Lâm về nhà rồi, chúng ta phải nói với thằng bé thế nào? Nói tương lai thằng bé sẽ xảy ra chuyện, sẽ bị một tên cô hồn dã quỷ chiếm thân thể, Khai Lâm sẽ tin sao? Nói thật với ông, ngay cả lý do hai chúng ta đều giả vờ bị ốm tôi cũng nghĩ tới rồi. Nhưng mà giữ Khai Lâm ở nhà một hai ngày còn được, thời gian dài chắc chắn thằng bé vẫn phải quay về bộ đội. Chỉ cần ngày nào thằng bé vẫn là quân nhân, thì thằng bé vẫn phải đi làm nhiệm vụ, mà nhiệm vụ nào cũng có khả năng gặp nguy hiểm.”

“Hay là chúng ta khuyên Khai Lâm xuất ngũ?” Lý Tam Thuận hỏi thử.

Lưu Đại Ngân hỏi ngược lại: “Tam Thuận, ông nghĩ có khả năng Khai Lâm sẽ xuất ngũ sao?”

Chưa nói đến cuộc sống của Khai Lâm ở bộ đội đang rất ổn, chỉ riêng xuất ngũ thôi, sợ là cũng không dễ dàng.

Xuất ngũ không giống từ chức trong công ty. Trong công ty, chỉ cần nộp đơn từ chức lên, dù cấp trên không muốn phê duyệt cũng phải phê duyệt. Dù không phê duyệt, đợi một tháng sau vẫn có thể tự động nghỉ việc.

Còn xin xuất ngũ thì phiền phức hơn nhiều, hơn nữa Khai Lâm còn thuộc bộ đội đặc chủng, thủ tục xuất ngũ càng rườm rà hơn.

Trước khi đơn xin xuất ngũ được phê chuẩn, Khai Lâm vẫn là quân nhân. Chỉ cần có nhiệm vụ cần đến cậu ấy, cậu ấy vẫn phải hoàn thành. Lỡ như xảy ra chuyện gì đó trong khoảng thời gian ấy thì sao?

“Thế này không được, thế kia cũng không được, Đại Ngân, vậy bà nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Khai Lâm bị người khác chiếm thân thể sao?”

Bình Luận (0)
Comment