Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó

Chương 203

Đừng nói là mấy chị dâu mà trong mắt anh ta Giang Niệm Tử còn có địa vị cao hơn đoàn trưởng nhà anh ta nữa.

Thế là Thường Minh nhẹ nhàng đi qua chỗ mấy chị dâu rồi lớn tiếng hô lên: “Chào các chị dâu, các chị dâu buôn chuyện vất vả rồi, các chị dâu ăn hạt dưa vất vả rồi”

Các chị dâu: “ “

Đợi đến khi anh ta bước lên cầu thang rồi thì các chị dâu mới có phản ứng lại.

“Tiểu đoàn trưởng Thường vừa mới mỉa mai chúng ta đúng không?”

Một chị dâu khác không chắc lắm nói: “Hình như là thế đúng không?”

Thường Minh thò đầu ra từ hành lang tầng hai: “Các chị dâu hiểu lầm rồi, tôi không có mỉa mai các chị mà các chị nói đúng rồi đấy, tôi bị bệnh tinh trùng yếu nhưng tôi khỏe rồi, may nhờ có bác sĩ Giang”

Các chị dâu: “..

Được, lại có một người điên rồi.

DTV

Giang Niệm Tư chữa khỏi bệnh cho Thường Minh khiến Thẩm Trình và Giang Bằng Vũ tự hào, cũng làm cho lữ đoàn trưởng Triệu vui vẻ.

Triệu Lữ còn đặc biệt kéo Thẩm Trình vào văn phòng khen ngợi một phen.

Những chuyện tốt liên tiếp kéo đến, tiếp theo đó lại có một tin tốt đến nữa. Nghe nói người mà bệnh viện quân khu gửi đến đã đến thành phố Bắc Lâm, họ sẽ nhanh chóng đến bệnh viện quân khu 624.

 

 

Trong phái đoàn tổng cộng có bốn bác sĩ, trong đó có hai bác sĩ nam đông y lớn tuổi, ngoài ra còn có một bác sĩ nữ và một bác sĩ nam trẻ tuổi nữa.

Trong xe, vị bác sĩ đông y lớn tuổi đang cầm cuốn phim chụp chân của Thẩm Trình từ khi bị thương cho đến khi hồi phục và báo cáo khám bệnh.

Sau khi xem xong, sắc mặt của vị bác sĩ đông y đó nghiêm túc nói: “Bác sĩ Giang này còn trẻ như vậy mà y thuật rất vượt trội, tôi đã đọc đơn xin của viện trưởng Lục rồi, nếu thật sự cô ấy có khả năng đó thì hoàn toàn có thể tham gia vào cuộc nghiên cứu của chúng ta, vì thế lần này chúng ta phải đánh giá rất nghiêm ngặt.”

Nữ bác sĩ trẻ nghe xong thì nhàn nhạt nhếch môi cười: “Cô ta được ông của cháu tiến cử...”

Chỉ một câu đã tóm tắt toàn bộ ý tứ ẩn giấu trong đó, hai vị bác sĩ già vô thức nhìn cô ta.

Thẩm Thanh Tuệ nở nụ cười giả tạo: “Mười chín tuổi, cháu không tin cô ta có thực lực như vậy. Mọi người biết không, ông nội cháu bao che cho cô ta, nghe nói cô ta đang hẹn hò với em họ cháu, mà em họ cháu là bảo vật trong lòng bàn tay của ông nội”Hai người bác sĩ đông y lớn tuổi này cũng không phải người bình thường, họ biết rõ thân phận của ông nội Thẩm Thanh Tuệ.

5 Nghe cô ta nói vậy thì hai vị bác sĩ đông y đó nhìn nhau không nói gì nhưng sắc mặt của hai người họ đều tối sầm.

Nam bác sĩ trẻ tuổi còn lại là Hứa Triều Dương, anh ta nhìn thấy bầu không khí không thoải mái lắm thì mỉm cười hòa hoãn: “Ông nội Thẩm một đời chinh chiến, ngay cả Thẩm Trình và Thanh Tuệ cũng không được ông ấy đối xử đặc biệt thì người ngoài nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Thẩm Thanh Tuệ liếc nhìn anh ta rồi cười nhạt: “A Trình là tâm can bảo bối của ông nội, cậu ấy với hai mươi sáu tuổi đã có thể đạt được vị trí như bây giờ, thật sự anh nghĩ không liên quan gì đến ông nội tôi sao?”

Nghe cô ta nói như vậy thì Hứa Triều Dương cũng không còn gì để nói nữa, can thiệp nhiều vào chuyện nhà của người khác cũng không tiện.

Anh ta ho nhẹ: “Tôi không biết nhiều về Thẩm Trình nhưng tôi nghĩ bác sĩ Giang này được lữ đoàn trưởng Triệu và viện trưởng Lục cùng tiến cử nên chắc chắn năng lực của cô ấy không thua kém chúng ta, thậm chí có thể còn tốt hơn chúng ta, suy cho cùng thì ngay cả Quan Quan cũng không có được cơ hội như vậy.

“Vậy thì càng nói rõ rằng chuyện này không công bằng, anh là anh họ của Quan Quan, trình độ của cô ấy như thế nào anh còn không rõ sao? Không nói cái khác, chỉ nói đến việc Quan Quan tốt nghiệp đại học y khoa danh tiếng thôi, còn cái người được gọi là bác sĩ Giang này thì ở đâu? Ôi... bằng đại học còn không có.”

Tất cả mọi lời nói của cô ta đều nhắm vào bác sĩ Giang, Hứa Triều Dương nghĩ đến mối quan hệ giữa cô ta và Thẩm Trình thì mỉm cười nhắm mắt lại.

“Bác sĩ Dương và bác sĩ Lâm cũng không có bằng đại học.”

Bác sĩ Dương và bác sĩ Lâm mà anh ta nhắc đến chính là hai vị bác sĩ đông y lớn tuổi đi cùng họ lần này.

Đột nhiên bị gọi tên nên hai vị bác sĩ già trừng mắt nhìn Hứa Triều Dương nhưng họ cũng hiểu ý của Hứa Triều Dương.

Đương nhiên họ sẽ không vì lời nói của Thẩm Thanh Tuệ mà có cái nhìn phiến diện với người khác, chỉ là thứ cần đề phòng thì buộc phải đề phòng.

Suy cho cùng thì chủ đề cuộc nghiên cứu này quá lớn nên không thể cẩu thả được.

Thẩm Thanh Tuệ không phản bác Hứa Triều Dương, cô ta chỉ bật cười một tiếng rồi quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khi Thẩm Thanh Tuệ đến thành phố Bắc Lâm thì gọi điện báo cho Hứa Quan Quan. Hứa Quan Quan đã đặc biệt đến thành phố Bắc Lâm để đón cô ta.

Còn hai vị bác sĩ đông y và Hứa Triều Dương thì đến bệnh viện quân khu trước.

Lúc Hứa Quan Quan ra khỏi ký túc xá thì còn gặp được Giang Niệm Tư.

“Bác sĩ Giang, cô đi đâu thế? Hôm nay cô không đi làm sao?”

Giang Niệm Tư rất thích tính cách vui vẻ hào phóng của Hứa Quan Quan, cô bất đắc dĩ mỉm cười với cô ấy: “Nhiều việc lắm nên tôi cần phải đến phòng thực nghiệm để bào chế thuốc sản sinh tinh trùng”

“À, vậy cô vất vả thật.

Hứa Quan Quan lắc đầu thở dài, thật ra lúc mới bắt đầu cô ấy cũng có nghi ngờ Giang Niệm Tư nhưng thái độ và năng lực giải quyết công việc của Giang Niệm Tư khiến Hứa Quan Quan hoàn toàn phủ phục dưới váy của cô.

Hứa Quan Quan đã gặp nhiều bác sĩ rất nghiêm túc và có trách nhiệm nhưng chưa bao giờ gặp được ai trẻ tuổi như Giang Niệm Tư mà lại làm việc chăm chỉ hơn những bác sĩ già nữa.

Mỗi lần cô ấy đi ngang qua phòng tư vấn của Giang Niệm Tư thì đều nhìn thấy cô hoặc là đang chữa bệnh hoặc là đang nghiên cứu sách y khoa.

Giang Niệm Tư nhìn thấy cô ấy trang điểm và ăn mặc xinh đẹp thì buột miệng hỏi một câu: “Cô đi đâu thế?”

 

 

DTV

“Tôi à, tôi đi đón một người bạn.

Nghĩ đến thân phận của người bạn thân đó, Hứa Quan Quan vỗ nhẹ lên vai Giang Niệm Tư: “Bác sĩ Giang, chúc cô may mắn.

Hứa Quan Quan biết Thẩm Thanh Tuệ là người thanh cao ngạo mạn mà quan trọng nhất là cô ta và Thẩm Trình không hòa hợp với hau.

Lời chúc của Hứa Quan Quan khiến Giang Niệm Tư bối rối. Đợi đến khi cô muốn hỏi cho rõ thì Hứa Quan Quan đã chạy đi xa rồi.

Hứa Quan Quan đi theo địa chỉ mà Thẩm Thanh Tuệ gửi qua điện thoại rồi đến được khách sạn.

Thẩm Thanh Tuệ từ trong phòng bước ra đón Hứa Quan Quan vào trong. Hứa Quan Quan vui mừng ôm chầm lấy cô ta: “Chị Thanh Tuệ, đã lâu không gặp.”

Thẩm Thanh Tuệ mỉm cười rồi xoay người lấy từ trên giường một gói quà: “Quà chị mang đến cho em này”

“Ôi, cảm ơn chị”

Hứa Quan Quan cầm lấy nó rồi tò mò hỏi: “Em có thể mở ra xem không?”

“Quà của em mà nên đương nhiên có thể rồi”

Thế là Hứa Quan Quan vui vẻ mở gói quà ra, trong đó đều là đặc sản Bắc Thành mà cô ấy thích.

“Ôi, cái này ngon quá, chị Thanh Tuệ tốt thật. Chị còn nhớ mang thứ em thích cho em nữa.

Thẩm Thanh Tuệ liếc nhìn cô ấy rồi làm như vô tình nhắc đến: “Dạo này Thẩm Trình thế nào rồi? Chị nghe nói cậu ấy bị thương, xương gãy nát à?”

Hứa Quan Quan đang cắn bánh ngô ngẩng đầu lên, đôi mắt to xinh đẹp của cô ấy mờ mịt: “Sao cơ, Thẩm Trình không nói với mọi người à? Anh ấy đã khỏe rồi”

“Khỏe rồi?”

Thẩm Thanh Tuệ kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”

“Ừm, rất kinh ngạc đúng không? Em cũng cảm thấy bác sĩ Giang lợi hại thật, mọi người đều nhìn thấy tình trạng vết thương ở chân của Thầm Trình rồi, tuy vẫn có thể chữa khỏi nhưng chắc chắn sẽ để lại di chứng”

Bình Luận (0)
Comment