Từ trước đến nay Thẩm Thanh Tuệ vẫn luôn kiêu ngạo, cô ấy không thể mở miệng chửi bới như mấy bà già trong chợ được.
Bà ta mở mồm là nhắc bác sĩ Giang khiến cho Thẩm Thanh Tuệ tức giận đến đỏ mắt.
Quái gì chứ? Bệnh suy nhược tinh trùng vốn dĩ không thể trị hết.
Những người này đều bị Thẩm Trình lừa gạt.
“Tôi nói lần cuối cùng, bệnh suy nhược tinh trùng không thể chữa khỏi được.”
“Này, cô thực sự muốn để tôi ra tay phải không?” Lương Xuân Hoa tức giận đến mức xắn tay áo lên định tát cô ấy.
Có mấy chị dâu đi ngang qua, thấy đánh nhau, phản ứng đầu tiên là lao tới giữ chặt Lương Xuân Hoa.
“Dì, dì có chuyện gì thì từ từ nói, có chuyện gì vậy?”
Lương Xuân Hoa nổi tiếng đanh đá thích gây chuyện. Khi gặp phải cãi vã, đám chị dâu thường cho rằng Lương Xuân Hoa lại bắt nạt người khác.
Lương Xuân Hoa bị hai người vợ quân nhân túm lấy, tức giận hét lên: “Các cô buông tôi ra, tôi sẽ đánh c.h.ế.t loại giẻ rách này Một người chị dâu ôm chặt lấy Lương Xuân Hoa.
Một người khác thì nhìn Thẩm Thanh Tuệ đang run bần bật, dịu dàng nói: “Cô gái à, sao vậy? Tại sao cô lại đắc tội với dì này?”
DTV
Thẩm Thanh Tuệ nhìn thấy có người tiến tới ôm chặt người đàn bà đanh đá kia, vừa định giải thích thì Lương Xuân Hoa đã hét lên: “Thả tôi ra. Con khốn hôi hám này nói bệnh suy nhược tinh trùng của con trai tôi không thể chữa khỏi, ý gì chứ? Lại còn vu cáo con dâu tôi vụng trộm, hôm nay tôi nhất định phải xé nát miệng nó”
Cả hai tay đều bị giữ lại, Lương Xuân Hoa vùng vẫy dùng chân đá.
Thẩm Thanh Tuệ đối mặt với người đàn bà đanh đá như vậy, tự biết mình không ứng phó nổi, vội vàng nói một câu để đi: “Tôi không vu hãm con dâu của bà, tôi chỉ nói bệnh suy nhược tinh trùng không thể chữa khỏi. Hy vọng các người sẽ không để bác sĩ Giang đó lừa gạt”
Nói xong cô ấy vội vàng bỏ chạy.
Hai chị dâu kia nhìn nhau, này, nói xấu sau lưng bác sĩ Giang phải không?
Không may chồng của hai chị dâu kia cũng mắc bệnh suy nhược tinh trùng.
Họ biết rõ hơn ai hết bệnh tình của chồng mình có thuyên giảm hay không.
Bác sĩ Giang đã mang đến cho họ niềm hy vọng, là ân nhân lớn của họ.
Nghe vậy, hai chị dâu đang cãi nhau bỗng buông lỏng tay ra.
Lúc này Thẩm Thanh Tuệ đã chạy tới cầu thang, Lương Xuân Hoa lao ra, sợ đuổi không kịp đã trực tiếp ném chậu ngâm chân trong tay ra.
“Bùm” một tiếng, chậu ngâm chân đập mạnh vào lưng Thẩm Thanh Tuệ.
Thẩm Thanh Tuệ lảo đảo một cái, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ nhưng cô ấy không muốn đối đầu với người đàn bà đanh đá này nên chỉ có thể rời đi trước rồi tìm cách tính sổ sau.
Bên kia, trong khi chờ Thẩm Thanh Tuệ Hứa Quan Quan đang trò chuyện với đám chị dâu ở tầng dưới.
Giang Bằng Vũ vừa mới đến đây gửi quần áo cho đồng đội, nhìn thấy Hứa Quan Quan bèn bước tới chào hỏi.
“Này, bác sĩ Hứa, cô đến đây để điều trị à?”
Hứa Quan Quan lắc đầu: “Không, tôi đang đợi một người bạn tới tìm hiểu chuyện của tiểu đoàn trưởng Thường”
“Ồ, ra ra là vậy.” Giang Bằng Vũ nghi hoặc: “Bác sĩ của tiểu đoàn trưởng Thường không phải là Tư Tư nhà chúng tôi sao? Tại sao lại đổi bác sĩ?”
Chuyện ở viện nghiên cứu còn chưa xác định được, Hứa Quan Quan đổi cách giải thích khác: “Ừ, bác sĩ này muốn xác nhận một chút.
“Ồ.” Giang Bằng Vũ không suy nghĩ nhiều, đang muốn rời đi lại thấy Hứa Quan Quan đứng đối diện mình đột nhiên chạy lại với vẻ mặt kinh ngạc.
Làm gì thế?
Anh ta sợ hãi lùi lại một bước.
Tuy nhiên, Hứa Quan Quan không lao về phía anh ta mà bỏ chạy sang bên cạnh.
Giang Bằng Vũ nhìn qua, thấy có gì đó không ổn nên sải bước theo cô ấy.
Hứa Quan Quan túm lấy Thẩm Thanh Tuệ, thấy cả người cô ấy ướt đẫm, tóc cũng ướt dầm dề, lo lắng hỏi: “Chị Thanh Tuệ, chị sao vậy? Sao lại thế này? Có phải mẹ của tiểu đoàn trưởng Thường bắt nạt chị không?”
Nhìn thấy bạn thân, Thẩm Thanh Tuệ không thể kìm nén nỗi tủi thân thêm nữa, đôi mắt cô đã đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má.
Người quý phái như cô chưa từng phải chịu đựng sự sỉ nhục và oan ức như thế này.
“Quan Quan...”
Vừa mở miệng, cô đã nức nở khóc, nước mắt tuôn trào, Thẩm Thanh Tuệ vô thức lao về phía Hứa Quan Quan, muốn ôm lấy cô bạn thân thiết của mình.
Hứa Quan Quan chợt cảm thấy cổ áo mình bị kéo ngược ra sau, một cách đột ngột.
“Anh đang làm gì thế?” Hứa Quan Quan quay đầu lại, đôi mắt đầy tức giận nhìn Giang Bằng Vũ.
Thẩm Thanh Tuệ hụt bước, suýt chút nữa ngã xuống nền đất.
Giang Bằng Vũ bĩu môi nhìn về phía Thẩm Thanh Tuệ, rồi nói với Hứa Quan Quan: “Cả người cô ấy ướt nhẹp, nếu ôm vào sẽ làm em ướt theo. Em không muốn bị ướt đúng không?”
“Giang Bằng Vũ!”
Hứa Quan Quan tức giận muốn đ.ấ.m anh ta một cái. Anh không thấy con gái nhà người ta đang khóc sao? Lại còn nói như vậy trước mặt người ta nữa. Thật là không hiểu chuyện.
Ngay sau đó, Giang Bằng Vũ đưa quần áo cho Thẩm Thanh Tuệ: “Mặc đồ vào trước đi. Đợi một chút để anh đi hỏi giúp cô xem chuyện gì đã xảy ra. Tại sao mẹ của Thường Minh lại luôn gây chuyện nhỉ?”
DTV
Hứa Quan Quan lập tức đỏ mặt, cảm thấy mình đã trách nhầm anh. Thực sự cô đã hiểu lầm tấm lòng tốt của Giang Bằng Vũ rồi.
Thẩm Thanh Tuệ thực sự rất mạnh mẽ, nhưng cũng không muốn ra ngoài trong tình trạng xấu hổ và nhếch nhác này, nên cô đành nhận lấy quần áo từ tay Giang Bằng Vũ, lòng đầy biết ơn.
Nghĩ đến người đã gây ra chuyện này, Thẩm Thanh Tuệ nghiến răng, tức giận nói: “Tôi nhất định sẽ chứng minh Giang Niệm Tư đã lừa bọn họ, và cô ta phải trả giá cho những gì mình đã làm.”
Nói xong, cô chợt nhận thấy quần áo trong tay mình bị siết chặt, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt đen láy, đầy bí ẩn của Giang Bằng Vũ.
Khuôn mặt anh ta với đường nét rõ ràng, sắc sảo, vẻ ngoài lạnh lùng và cứng rắn, lúc này càng u ám, tạo cho người ta cảm giác rất đáng sợ và uy nghiêm.
Thẩm Thanh Tuệ không hiểu tại sao, người đàn ông này rốt cuộc bị làm sao? Cô không thể hiểu nổi hành động của anh.
“Quần áo.” Cô nhắc nhở anh ta buông tay, giọng nói đầy kiên nhẫn và sự cảnh giác.
Giang Bằng Vũ hừ một tiếng, kéo lại quần áo, từ tốn gấp lại, rất cẩn thận, rồi khoác lên cánh tay, ánh mắt vẫn không rời khỏi Thẩm Thanh Tuệ.