Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó

Chương 210

“Cô không xứng đáng mặc, tôi sợ làm bẩn quần áo của đồng đội tôi. Cứ lạnh cóng như vậy đi.”

Nói xong, anh ta quay người rời đi mà không nhìn lại, bước chân mạnh mẽ đầy quyết đoán.

Thẩm Thanh Tuệ trợn tròn mắt kinh ngạc, lòng đầy thắc mắc, sao mọi người ở đây lại như vậy? Tại sao trong nơi nhỏ bé này lại có những người thô lỗ như thế? Cô không thể hiểu nổi thái độ lạnh lùng và khó chịu của Giang Bằng Vũ.

Hứa Quan Quan cũng bị lời nói của Giang Bằng Vũ làm cho sững sờ, ngạc nhiên đến mức không biết phải nói gì. Chẳng phải, tại sao bác sĩ Giang lại bị hiểu lầm như vậy? Không phải là một người chữa bệnh giỏi nên cô đến đây để kiểm tra quá trình hồi phục của bệnh nhân sao?

Lại còn dám nói xấu em gái của anh ta trước mặt anh ấy, thật là không đúng lúc.

Hứa Quan Quan vội vàng chạy theo Giang Bằng Vũ, không muốn để mọi chuyện dừng lại ở đây: “Đội trưởng Giang, anh chờ một chút, đừng đi vội.”

Giang Bằng Vũ quay lại với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén: “Làm gì? Cô còn muốn gì nữa?”

Giọng điệu của anh ta rất thiếu kiên nhẫn, mặt mày u ám, như thể đang chịu đựng một nỗi bực tức không thể kìm nén.

DTV

Bởi vì trong mắt anh ta, Hứa Quan Quan và người phụ nữ kia rõ ràng là cùng một phe, đều muốn gây rắc rối cho anh.

Biết rằng Giang Bằng Vũ đang không vui, Hứa Quan Quan cố gắng giải thích: “Đội trưởng Giang, đừng tức giận. Tôi thực sự không biết cô ấy sẽ nói như vậy về bác sĩ Giang. Tôi tưởng cô ấy chỉ đến đây để kiểm tra sức khỏe của tiểu đoàn trưởng Thường thôi. Tôi không ngờ lại có sự hiểu lầm như vậy.”

Giang Bằng Vũ liếc nhìn cô ấy một cái, ánh mắt đầy hoài nghi, đánh giá vẻ mặt chân thành của cô ấy: “Thật không? Cô chắc chứ?”

 

 

Anh ta không hiểu sự thay đổi thất thường của phụ nữ, nhưng việc nói dối trước mặt anh ta cũng không phải là dễ dàng.

Hứa Quan Quan chỉ thiếu chút nữa là nhấc tay thề: “Thật sự, tôi cũng rất ngưỡng mộ bác sĩ Giang. Tôi và cô ấy là bạn bè. Làm sao tôi có thể mang người đến gây rắc rối cho bác sĩ Giang được chứ? Điều đó thật vô lý.”

Giang Bằng Vũ dường như tin tưởng, nhưng vẫn còn chút hoài nghi trong ánh mắt.

Anh ta hừ một tiếng, giọng điệu không còn quá gay gắt: “Được rồi, tôi tha thứ cho cô lần này. Nhưng tôi đi đây, đừng theo tôi nữa. Cô đã làm phiền tôi đủ rồi.”

Hứa Quan Quan nghiêng đầu, trong tâm trí hiện lên một dấu chấm hỏi lớn.

“?”

Làm sao mà lại thành ra cô được anh ta tha thứ chứ? Thật không hiểu nổi.

Cô ấy giải thích chỉ vì không muốn Giang Bằng Vũ nói với bác sĩ Giang khiến bác sĩ Giang hiểu lầm mình. Cô ấy thực sự không làm gì sai cả, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm không đáng có.

Người đàn ông này thật khó hiểu, khó gần, và đầy bí ẩn.

Nhưng giải thích rõ ràng thì cũng tốt, ít nhất thì mọi hiểu lầm cũng đã được tháo gỡ, dù chỉ là một phần.

Giang Bằng Vũ vẫn cẩn thận gấp lại quần áo rồi khoác lên cánh tay, ánh mắt vẫn chứa đầy sự lạnh lùng, như thể không có gì có thể làm anh ta thay đổi cảm xúc. Anh ta quay lưng, bước đi mà không nói thêm lời nào, để lại Hứa Quan Quan đứng đó với hàng loạt câu hỏi chưa được giải đáp.

Hứa Quan Quan chạy lại tìm Thẩm Thanh Tuệ, cởi quần áo cho cô ấy mặc vào rồi đưa cô ấy về chỗ ở của mình.

Cả đoạn đường Thẩm Thanh Tuệ không nói chuyện, chỉ cúi đầu.

Hứa Quan Quan rót cho cô ấy một cốc nước nóng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chị Thanh Tuệ, hôm nay chị có chút quá đáng rồi”

Thẩm Thanh Tuệ nghĩ ra rất nhiều cách để chứng minh chính mình, đột nhiên nghe được lời Hứa Quan Quan nói bèn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô ấy.

“Quan Quan, ý cô là gì? Tôi mới là người bị bắt nạt”

Hứa Quan Quan thở dài: “Không có gì bất ngờ thì có phải chị đã nói với mẹ của tiểu đoàn trưởng Thường rằng bệnh suy nhược tinh trùng không thể trị khỏi, là bác sĩ Giang đã lừa họ đúng không?”

“Đây là sự thật. Thẩm Thanh Tuệ khẳng định: “Vốn dĩ bệnh suy nhược tinh trùng đã không thể chữa khỏi”

“Cái gì gọi là sự thật?”

Hứa Quan Quan nhìn cô ấy với vẻ khó tin như thế đây là ngày đầu tiên cô gặp Thẩm Thanh Tuệ.

“Chị Thanh Tuệ, chuyện chị không biết không có nghĩa là nó không tồn tại. Đúng là bác sĩ Giang đã trị hết bệnh suy nhược tinh trùng. Đây là một bước đột phá đáng kinh ngạc. Trước đây chưa có ai chữa khỏi căn bệnh này nhưng điều đó không có nghĩa là rằng sau này sẽ không có ai chữa khỏi được. Bệnh này có thể chữa được.

“Có người được chữa khỏi mà chúng ta không tin thì có thể bảo trì thái độ hoài nghi trung lập rồi tự nghiệm chứng chứ không thể mở miệng nói người ta lừa người, cũng không thể mở miệng phủ định người khác được.

“Hơn nữa một căn bệnh đã được chiến thắng. Đó chẳng phải là một điều đáng mừng đối với các bác sĩ chúng ta sao? Nó tượng trưng cho một bước tiến nữa trong sự phát triển của y học. Sao chị có thể mở miệng buộc tội người khác một cách oan uổng khi chị không biết gì cả?”

Thẩm Thanh Tuệ rất tốt với Hứa Quan Quan nên Hứa Quan Quan không muốn thấy cô ấy trở nên như thế này.

DTV

Cô ấy đã cố chấp đến mức nghĩ rằng bất cứ ai thích Thẩm Trình đều có vấn đề.

Trong lòng Hứa Quan Quan thấy rất phức tạp, cô ấy không thích Thẩm Thanh Tuệ biến thành như vậy.

Nhưng mặc dù hận Thẩm Trình đến tận xương lúc trước cũng không từ bỏ tình bạn giữa hai người.

 

 

Hứa Quan Quan bất lực thở dài: “Chị Thanh Tuệ, chị đã bị hận thù che mờ hai mắt. Trước đây chị không như thế này. Kể từ khi Thẩm Trình bắt vị hôn phu của chị, chị đã không còn giống mình nữa.”

Hiện tại Thẩm Thanh Tuệ chỉ còn một người bạn của Hứa Quan Quan. Hứa Quan Quan hiểu rất rõ về cô ấy.

Vì vậy sau khi nghe cô ấy nói vậy, Thẩm Thanh Tuệ nhắm chặt mắt lại. Chính cô cũng không muốn mình trở nên như thế này.

Nhưng chỉ cần là chuyện có liên quan đến Thẩm Trình là cô ấy không thể bình tĩnh được.

Tại sao hạnh phúc của cô ấy bị anh phá hỏng nhưng anh lại có thể tìm được một người bạn đời ưu tú về mọi mặt. Cho nên cô ấy nóng lòng muốn tìm ra khuyết điểm của đối phương để chứng minh Thẩm Trình sống không tốt.

Nụ cười trong mắt cô ấy ảm đạm: “Anh ấy đã chết. Anh ấy c.h.ế.t trong tù rồi.”

“Cái gì?” Hứa Quan Quan sửng sốt, nhìn thấy biểu cảm đau khổ của Thẩm Thanh Tuệ trong nhất thời không biết nên mở lời an ủi như thế nào.

“Chết như thế nào?”

“Không biết, không muốn nghe.” Nước mắt Thẩm Thanh Tuệ không kìm được mà rơi xuống: “Cho nên anh đã hiểu tôi hận Thẩm Trình đến mức nào chưa?”

Hứa Quan Quan im lặng.

Cô ấy không nói phải nói thế nào bởi vì trong chuyện này Thẩm Trình không sai.

Anh chỉ làm những chuyện mình nên làm thôi.

“Chị Thanh Tuệ, anh ấy đã phạm phải sai lầm, Thẩm Trình đưa anh ấy vào cũng vì không muốn nhìn thấy anh ấy mắ thêm lỗi lầm nào nữa”

“Đừng nói nữa” Thẩm Thanh Tuệ cắt ngang lời Hứa Quan Quan.

Hứa Quan Quan thở dài một tiếng: “Được rồi, chị trước tiên hãy bình tĩnh lại đã Để làm dịu bầu không khí lại, Hứa Quan Quan muốn tìm chủ đề khác vui vẻ hơn để làm dịu tâm trạng khó chịu của Thẩm Thanh Tuệ lại.

“Chị Thanh Tuệ, sao da chị bây giờ lại đẹp thế?”

Bình Luận (0)
Comment