Chuyển chủ để có hơi lúng túng nhưng Hứa Quan Quan nói thật lòng, lúc Thẩm Thanh Tuệ mới đến cô ấy liền phát hiện da cô ta không giống với trước đây.
Nó trắng nõn nhẵn nhụi, lại óng ánh căng mọng, lại còn trắng hơn trước đây đến vài tông.
Biết cô ấy muốn nói sang chuyện khác nên Thẩm Thanh Tuệ cũng phối hợp lại, cô ta cũng không muốn cãi nhau với Hứa Quan Quan.
“Là một người dì ở bệnh viện trung ương tặng tôi, nói là kem làm trắng. Tôi có nghiên cứu thử, thành phần bên trong đều rất tốt, đều có công dụng làm trắng da”
Nghe nói là của một bác sĩ điều chế. Nhắc đến chuyện này, Thẩm Thanh Tuệ quả thật rất khâm phục người bác sĩ đã điều chế ra kem làm trắng này.
Cô ta có thể nghiên cứu là cách điều chế nhưng lại không biết quá trình điều chế của đối phương.
Hiểu quả của kem làm trắng này vô cùng tốt, hơn nữa lại không có tác dụng phụ. Người điều chế ra kem làm trắng nàu nhất định y thuật không phải dạng tầm thường.
“Thế sao, vậy chị có thể tặng tôi một chai được không?” Hứa Quan Quan cười hỏi.
Thẩm Thanh Tuệ lấy một chai kem làm trắng còn lại một nửa từ trong túi ra, ánh mắt sáng ngời trở lại như trước: “Cô cầm lấy dùng thử đi”
“Được, cảm ơn chị Thanh Tuệ.”
Lúc Thẩm Trình bị Hứa Quan Quan tới tìm, anh có chút không nghi ngờ.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Mặt anh đổ lấm tấm mồ hơi vì mới vừa tập luyện xong.
Hứa Quan Quan nói: “Chị Thanh Tuệ tìm tới rồi, tôi sợ chị ta sẽ đi tìm bác sĩ Giang để gây rối nên tới nói anh trước một tiếng. Vốn dĩ tôi muốn nói bác sĩ Giang nhưng chị Thanh Tuệ là người nhà anh nên tôi cảm thấy chuyện này cũng nên do anh đến nói với chi ta.”
“Chị ấy tới rồi sao?” Thẩm Trình nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày: “Cảm ơn cô, tôi biết rồi”
Thẩm Trình chưa kịp thay đồ đã ngay lập tức đi tìm Giang Niệm Tư.
Thẩm Thanh Tuệ có lúc giống như kẻ điên vậy.
Ở nơi khác, hôm nay Giang Niệm Tư trực, bác sĩ Lâm, Hứa Triều Dương và bác sĩ Dương nhanh chóng chạy đến từ rất sớm.
Giang Niệm tư chấp tay đi đến phòng khám bệnh, trên đường đi thì gặp mặt vài y tá.
Các y tá lễ phép chào hỏi: “Chào buổi sáng trưởng khoa Giang”
“Xin chào” Giang Niệm Tư cười đáp lại các cô, một y tá trong số đó nói: “À đúng rồi, bác sĩ Giang, có vài bác sĩ đang chờ bên ngoài phòng khám của cô đấy, nói là người của bệnh viện trung ương”
Bệnh viện trung ương?
Giang Niệm Tư ngạc nhiên, tới sớm thật.
Thời tiết đã ấm ấp trở lại, Giang Niệm Tư cũng mặc ít quần áo hơn, vì để tuyên truyền cho quần áo nhà mình nên đồ Giang Niệm Tư mặc chính là kiểu dáng mới trong cửa hàng của cô.
Ba người Hứa Triều Dương đang chờ ở bên ngoài phòng khám.
Giang Niệm Tư từ xa đã nhìn thấy ba người đàn ông đang ở bên ngoài phòng khám của mình, cô đoán những người này chính là bác sĩ của bệnh viện trung ương rồi.
Vừa đúng lúc bác sĩ Từ từ bên cạnh cô đi ngang qua, anh ta cười chào hỏi cô: “Chào buổi sáng trưởng khoa Giang”
“Xin chào.
Nghe thấy tiếng chào hỏi, ba người phía bên kia cùng lúc quay đầu nhìn về hướng Giang Niệm Tư.
Mí mắt Hứa Triều Dương giật một cái.
DTV
Nhìn cô gái ở đối diện đang đi tới.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi cổ đứng màu trắng thiết kế cài cúc, bên dưới phối hợp với một chân váy bó dài tôn lên vòng eo màu xanh nhạt, hoa văn màu xanh trên nền trắng. Cô đi lại gần cho người ta một cảm giác cổ điển tao nhã.
Một cô gái đẹp đến nỗi có chút vô thực.
Người này là, bác sĩ Giang?
Hứa Triều Dương hình như nghe thấy tiếng tim mình đập luôn vậy.
Giang Niệm Tư đã đi tới bên cạnh ba người: “Ba người là đàn anh của bệnh viện trung ương đúng không, mau vào trong đi ạ.”
Hứa Triều Dương không lên tiếng.
Bác sĩ Dương quay đầu nhìn liền thấy bộ dạng thất thần của anh ta nên đưa chân đạp anh ta một cái.
Hứa Triều Dương khi này mới lấy lại được tinh thần: “Xin chào bác sĩ Giang, tôi là Hứa Triều Dương của bênh viện trung ương “Bác sĩ Dương của bệnh viện trung ương”
“Bác sĩ Lâm của bệnh viện trung ương”
Ba người lần lượt giới thiệu.
Gian Niệm Tư mời ba người vào phòng khám, lấy chiếc áo blouse treo trên ghế mặc vào, ánh mắt của Hứa Triều Dương cứ nhìn theo cử chỉ của cô.
Bác sĩ Dương không ngồi yên, vừa mở miệng đã hỏi vấn đề điều trị liên quan đến Thẩm Trình.
“Bác sĩ có chắc chắn chân của trung đoàn trưởng Thẩm thật sự không có di chứng không?”
Giang Niệm Tư biết mục đích của bọn họ là gì vậy nên cũng không hề giấu giếm chuyện gì.
“Không sai, Thẩm Trình đã trở về đơn vị tham gia huấn luyện được một thời gian rồi, ta vẫn theo dõi tình trạng của anh ấy, tạm thời không có di chứng gì.”
Giọng Giang Niệm Tư bình thường ung dung, không có chút cảm giác tranh công khiến ấn tượng của ba người về cô càng tốt hơn.
Bác sĩ Lâm nói: “Tôi đã xem qua video vết thương ở chân của trung đoàn trưởng Thẩm lúc trước khi điêu trị và sau khi lành, không nói đến chuyện di chứng, chỉ về chuyện thời gian và hiệu quả lành miệng vết thương thôi cũng đã chuyện không phải người thường có thể làm được. Bác sĩ Giang có thể nói một chút về triết lý điều trị của cô được không?”
Chuyện này thì không có gì khó.
Giang Niệm Tư thành thật nói quá trình và phương pháp điều trị cho ba người họ nghe.
Khi đề cập đến vấn đề cần chú ý trong châm cứu và pha chế dược cao, cô không hề dừng lại một giây phút nào, thậm chí còn không cần lật xem lại hồ sơ bệnh án và đơn thuốc.
Sau khi nghe triết lý điều trị gãy xương đến vỡ vụn của cô, bác sĩ Dương và bác sĩ Lâm đều bị sốc.
Cũng là Đông Y nhưng tại sao bọn họ không nghe được sự thần kỳ trong nó vậy chứ.
Điều này giống như khi một học sinh đang làm bài thi, trước khi nhìn thấy đáp án, dù đã cố gắng hết sức nhưng không thể tìm ra được bước đột phá, trong lòng nghĩ tại sao có thể có đề thi khó như thế chứ?
Sau khi có đáp án thì, woa, hóa ra lại đơn giản như vậy, ngay lập tức hiểu được hết.
Còn về dược cao đắp chân của Thẩm Trình, thật sự vô cùng thần kì.
Không ngờ tới những bài thuốc bình thường không liên can đến nhau, đến khi kết hợp lại lại có hiệu quả tuyệt vời đến vậy.
Bác sĩ Lâm kích động không thôi: “Bác sĩ Giang, cô có thể nói cho tôi biết thêm về các huyệt đạo và biện pháp phòng ngừa, cũng như chứng suy nhược tinh trùng, người ngoài đều nói cô có thể chữa khỏi bệnh suy nhược tinh trùng, có đúng không? Cô điều trị như thế nào thế?”
Giang Niệm Tư không phiền mà kể lại quá trình qua một lượt, sau đó lấy viên tạo tinh hoàn ra.
“Điều trị suy nhược tinh trùng, việc điều trị ban đầu chỉ đóng vai trò phụ trợ, mấu chốt là phải nhờ vào viên thuốc sinh tinh trùng này. Đây là viên thuốc tôi đã nghiên cứu điều chế từ lúc trước đây rồi, các anh có thể lấy về nghiên cứu thử.”
Chỉ biết công thức của viên tạo tinh trùng thì cũng vô ích, còn cần phải cả biết phương pháp và quy trình sản xuất nó nữa.
Cho nên Giang Niệm Tư cũng không sợ đưa viên tạo tinh trùng cho bọn họ xem.
Bác sĩ Lâm ngay lập tức đưa hai tay ra, cẩn thận nhận lấy viên thuốc.
Thái độ đó có thể nói là rất thành kính.
Cầm được món đồ cần lấy, ba người chuẩn bị mượn phòng thí nghiêm của bệnh viện này để tiến hành phân tích kiểm tra.
Lúc sắp rời đi, Hứa Triều Dương nhìn Giang Niệm Tư với thái độ vô cùng dịu dàng: “Cảm ơn bác sĩ Giang về những chia sẻ hôm nay, cực khổ cho cô rồi.
Sau khi có tiến triển chúng tôi sẽ lại đến tìm cô”
“Đừng khách sáo.” Giang Niệm Tư lễ phép gật đầu một cái.
DTV
Hứa Triều Dương cầm lọ thuốc, ngón tay vuốt ve nó: “Vậy, chúng tôi đi trước nhé.”
“Đi thong thả ạ.”