Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó

Chương 212

Hứa Triều Dương vừa đi một bước lại xoay người lại: “À đúng rồi, bác sĩ Giang, tôi nhắc cô một chuyện, nếu như có một cô gái tên Thẩm Thanh Tuệ đến gây rắc rối cho cô thì cô không cần để ý tới đâu nhé.”

Thẩm Thanh Tuệ?

Là ai vậy?

Mặc Giang Niệm Tư đầy khó hiểu, đồng tử đen trắng trong suốt lộ chút mơ hồ.

Hứa Triều Dương còn muốn nói gì đó nữa nhưng bác sĩ Dương bên cạnh không nhịn được mà họ khan vài cái. Biết anh ta đang nhắc nhở chuyện gì nên Hứa Triều Dương không thể không nhanh chóng kết thúc câu chuyện.

“Bác sĩ Giang chú ý là được.”

Nhắc nhở xong, Hứa Triều Dương liền cùng bác sĩ Lâm và bác sĩ Dương rời đi.

Trên đường đi bác sĩ Lâm không quên nhắc nhở anh ta: “Tiểu Hứa, bác sĩ Giang có đối tượng rồi”

“Em biết mà.” Hứa Triều Dương khẽ cười: “Thầy xem em là loại người gì thế.”

Anh ta sẽ không làm chuyện cướp người yêu của ai đó đâu.

Huống hồ chi anh ta có thể tranh được với Thẩm Trình sao?

Anh ta cũng không ngứa đòn đâu.

Bị anh đánh còn chưa đủ nhiều hay sao.

Hứa Triều Dương ôm lấy tiếc nuối mà than thở, quả nhiên từ xa xưa anh hùng đúng là khó qua ải mỹ nhân mà.

Anh ta khi nãy chỉ lắng nghe giọng nói dễ thương của bác sĩ Giang thôi chứ cũng không rõ là cô nói cái gì. Để một lát nữa nhờ thầy lặp lại cho anh ta lần nữa vây.

Ở bên kia, Thẩm Trình vội vàng chạy đến bệnh viện thì nhìn thấy mấy người đàn ông đang xếp hàng bên ngoài phòng khám của Giang Niệm Tư.

Ban đầu cảm thấy sốt ruột, bỗng nhiễn anh thả lỏng trở lại.

Anh đứng chờ ở cửa, mãi đến khi bệnh nhận xếp hàng không còn ai nữa.

Từ Xán Xán đi ra ngoài cửa: “Người kế tiếp...Hửm, trung đoàn trưởng Thẩm?”

“Không còn bệnh nhân nữa đúng không?” Thẩm Trình hỏi.

Từ Xán Xán lắc đầu: “Bên ngoài không còn ai thì hết rồi đó”

 

 

“Tôi muốn tìm bác sĩ Giang để nói vài câu, có thể mời cô tránh ra một chút được không, cảm ơn.”

Đôi mắt Từ Xán Xán lóe lên tia hóng hớt: “Được chứ, không thành vấn đề, mời trung đoàn trưởng Thẩm Thẩm Trình gật đầu rồi sải bước đi vào phòng khám, tiện thể đóng cửa lại luôn.

Giang Niệm Tư khi nãy đã nghe hai người nói chuyện rồi.

Thẩm Trình vừa mới đóng cửa lại thì cố đã đứng trước mặt anh.

Nhìn sắc mặt anh lộ vẻ lo lắng, Giang Niệm Tư liền hỏi: “Sao thế?”

Thẩm Thừa trên mặt đầy mồ hồi cùng bụi bặm khiến cho mặt anh hơi bẩn một chút.

Anh cẩn thận nhìn Giang Niệm Tử, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô mới xác nhận được cô không bị ảnh hưởng gì, Thẩm Thừa mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tư Tư, anh nghe Hứa Quan Quan nói chị họ của anh đến đây”

Chị họ?

Vậy là người đó họ Thẩm đúng không?

“Tên là Thẩm Thanh Tuệ sao?” Người bác sĩ Hứa khi nãy nói đến là chị họ của anh sao?

Nghe thấy cô nói ra tên Thẩm Thanh Tuệ, Thẩm Trình vội vàng hỏi: “Chị ta đến tìm em sao? Có gây khó dễ cho em không? Con người điên đó, đợi anh đi tìm chị ta Sắc mặt anh lập tức tối sầm xuống định xoay người rời đi thì bị Giang Niệm Tư kéo trở lại: “Anh làm gì vậy? Em vẫn chưa trả lời anh mà, anh đã vội vàng đi gây chuyện với người ta rồi?”

Nhìn khuôn mặt bám bẩn của anh, Giang Niệm Tư lấy chiếc khăn vuông từ trong áo blouse ra, nhẹ nhàng lau bụi trên mặt anh.

Cô ung dung thong thả nói: “Em không bị người bắt nạt gì hết, sao ai cũng nhắc em cẩn thận với chị ta hết vậy, chị ta với em từng chạm mặt rồi sao?”

Ai cũng...

Thẩm Trình bắt được trọng điểm: “Còn có ai nói vậy với em?”

“Hừm, một bác sĩ nam của bệnh viện trung ương đến, tên là Hứa Triều Dương, bề ngoài cũng đẹp trai lắm, nói chuyện còn dịu dàng nữa, anh quen anh ta không?”

DTV

Giang Niệm Tư nói cụ thể như vậy để tiện cho Thẩm Trình đoán, kết quả là Thẩm Trình càng nghe càng không đúng.

Hứa Triều Dương?

Trông đẹp trai?

Nói chuyện dịu dàng?

Cô còn nhớ rõ như thế...

Người đàn ông tuấn tuấn mặt trở nên căng thẳng, hai đồng tử đen nhánh ngay cả chớp mắt cũng không chớp mà cứ nhìn Giang Niệm Tư.

Anh nhìn cái miệng của cứ mở ra đóng lại của cô, mặt cô còn hớn hở nói: “Người tên Hứa Triều Dương tốt bụng lắm, anh ta nhắc em cẩn thận với nữ bác sĩ tên là Thẩm Thanh Tuệ...Hả, Thẩm Trình, anh làm gì vậy?”

Thẩm Trình trong lúc nghe cô nói tốt về Hứa Triều Dương, anh liền nhớ lại tiêu chuẩn chọn vợ của Hứa Triều Dương thuở thơ ấu, bỗng nhiên thấy nó rất phù hợp với bác sĩ Giang nhà anh.

Hứa Triều Dương hiếm khi xen vào chuyện của người khác.

Cố ý nhắc nhở cô, chứng minh điều gì?

Hơn nữa trước đây anh đã từng nói chuyện với về tiêu chuẩn chọn bạn đời mà cô nhắc đến, trừ tuổi tác ra thì cũng phù hợp với Hứa Triều Dương: dịu dàng, tao nhã.

Thẩm Trình rốt cuộc nhịn không được nữa liền ôm lấy eo cô nâng lên, sải bước đi về phía bàn làm việc.

Giang Niệm Tử dễ dàng bị anh nhấc lên, sau đó bị đặt lên trên bàn làm việc.

Hai tay Thẩm Trình đặt ở hai bên người cô, anh nghiêng người tiến lại gần cô, sóng mũi cao cạ vào chóp mũi của cô: “Niệm Niệm cảm thấy Hứa Triều Dương như thế nào?”

Anh hạ thấp giọng, ánh mắt lộ rất rõ vẻ chiếm hữu.

Giang Niệm Tử không hiểu nhìn hắn, hành động và địa điểm này khiến trong đầu cô hiện lên một chữ - phòng làm việc play!

Đó là tựa đề của một cuốn tiểu thuyết siêu hay mà cô vô tình nhìn thấy trên một trang web nào đó.

Ý thức được bản thân đang suy nghĩ linh tinh, mặt Giang Niệm Tư đều đỏ bừng cả lên. Không được, không được nghĩ bậy, mấy thứ linh ta linh tinh gì vậy chứ?

Đồng tử Thẩm Trình không hề chớp mà ngắm nhìn cô, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ ửng lên, hàng lông mi run rẩy, trái tim anh lập tức nghẹn lại.

Sự chiếm hữu trong mắt anh quá mãnh liệt nên Giang Niệm Tư vội vàng che mắt anh lại.

Người đàn ông bị che mắt lại vẫn cứ không chịu đứng đắn, anh cúi đầu hôn cô, bắt lấy cánh môi cô một cách chính xác.

 

 

Trước khi hôn, anh ghen tuông nói: “Niệm Niệm không được phép cảm thấy Hứa Triều Dương là người tốt. Nhân phẩm, tính cách, ngoại hình của cậu ta đều có vấn đề, cậu ta không phải là người tốt”

“Ùm...”

Động tác của Thẩm Trình trông có vẻ mạnh bạo nhưng thực ra rất dịu dàng.

Giang Niệm Tư đang muốn phản bác sao anh đột nhiên lại ghen vậy chứ, anh giữ môi cô lại nhưng cô lại không muốn đẩy anh ra.

Đã mấy ngày rồi hai người không gặp nhau nên cô cũng muốn anh Răng mỗi quấn quít lấy nhau, hô hấp của cả hai cũng đầy nóng bỏng.

Giang Niệm Tư bị buộc phải ngửa đầu về sau, anh mạnh mẽ chiếm lấy không khí của cô.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, là tiêu, Giang Niệm Tư đưa tay đặt lên n.g.ự.c anh: “Đừng, dừng lại chút đã”

Thẩm Trình chậm rãi buông cô ra, nhìn đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô, một tay anh khẽ vuốt ve chiếc eo thon của cô, đồng tử tối sầm: “Niệm Niệm vẫn cảm thấy Hứa Triều Dương tốt sao?”

“Anh tốt nhất” Bị uy hiếp, Giang Niệm Tư ngay lập tức chịu thua, biểu cảm muốn bao nhiêu ngoan ngoãn liền có bấy nhiêu ngoan ngoãn.

Thẩm Trình yêu thích bộ dáng ngoan ngoãn hiền lành của cô, anh mỉm cười bế cô xuống khỏi bàn, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi cô: “Thật xin lỗi, anh vừa nãy không nhịn được.”

DTV

Da mỗi cô bị rách một chút.

Tâm tình của anh tốt lên thấy rõ, Giang Niệm Tư cười hì hì nói: “Anh dễ dỗ thật.”

Thẩm Trình nhướng mày, Giang Niệm Tư ôm mặt anh nói: “Không biết anh ghen chuyện gì nữa đấy, em và Hứa Triều Dương mới gặp nhau thôi, hơn nữa anh cảm thấy em đã có bạn trai đẹp thế này rồi thì còn nhìn người khác nữa sao?”

Nghe giọng nói dịu dàng của cô nói những lời nịnh nọt, ghen tị trong lòng Thẩm Trình liền biến mất hết sạch.

Anh thích lời bâng bốc của bác sĩ Giang.

Trong lúc hai người nói chuyện thì bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của Từ Xán Xán.

Bình Luận (0)
Comment