Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó

Chương 240

Giang Niệm Tư thích mẹ cô thay đổi như vậy, không phải nói không thích bộ dáng ba đầu của bà, chỉ là cảm thấy, bà trở nên càng ngày càng tốt, mà chính cô cũng vui vẻ, là một chuyện đáng giá chúc mừng.

Nhìn một cái, hiện tại mẹ cô thật đẹp.

Nếu mẹ cô không có việc gì, Giang Niệm Tư cảm thấy, cô nên đi tìm Lưu Vân Cường hỏi chuyện làm ăn một chút.

Cô thật đúng là chưởng quầy phủi tay.

DTV

Chỉ là nghe cô nhắc tới Lưu Vân Cường, Giang Niệm Tư rõ ràng thấy sắc mặt Đinh Hồng Mai thay đổi.

Nói như thế nào đây, trở nên cực kỳ mất tự nhiên.

Giang Niệm Tư rất nhạy bén: “Mẹ, mẹ và Lưu Vân Cường, có đụng chạm gì không tốt sao?”

“Không có” Đinh Hồng Mai nghĩ đến đồn đãi vớ vẩn đầy trời kia, sợ con gái hiểu lầm, ánh mắt rõ ràng hoảng loạn chớp mắt một cái.

Trong lòng Giang Niệm Tư còn nghi ngờ, nhưng rốt cuộc không truy tìm, cô tính đi chỗ Lưu Vân Cường tìm hiểu trước.

Vì thế nương lý do hỏi việc làm ăn, đi văn phòng Lưu Vân Cường.

Lưu Vân Cường đang gọi điện thoại, nghe thấy Giang Niệm Tư gõ cửa, mới buông điện thoại nói: “Vào đi”

Lưu Vân Cường chủ doanh ở Hồng Kông, anh ta cũng chỉ là hiện tại công ty bên này còn chưa bước lên quỹ đạo, tạm thời ở chỗ này.

Trong khoảng thời gian này mỗi ngày anh ta đều phải xử lý công sự Hồng Kông bên kia ở trong điện thoại.

“Ông chủ Lưu. Giang Niệm Tư lễ phép gọi một tiếng, sau đó mới đi vào văn phòng.

“A, bà chủ lớn của chúng ta rốt cuộc bớt thời giờ lại đây” Lưu Vân Cường cười trêu ghẹo cô, cũng không tức giận, rốt cuộc trước khi hợp tác, các cô đã đã lập xong hạng mục công việc phân công.

 

 

Giang Niệm Tư ngồi ở chỗ ngồi trước mặt anh ta, hỏi anh ta: “Chị của tôi đi Kinh Thị đã hơn một tháng, chuyện gia nhập không nói thành mà nói, chị ấy hẳn là đã sớm trở lại, cho nên chuyện gia nhập đã gõ định rồi sao?”

“Xem ra bà chủ của chúng ta còn rất thông minh” Lưu Vân Cường cười đến ôn tồn lễ độ: “Có người bạn kia của chị cô giật dây, hơn nữa chúng ta bảo đảm lợi ích, hợp tác nói thành, chị co ở bên kia nhìn chằm chằm cửa hiệu mặt tiền trang hoàng và huấn luyện công nhân, một chốc không kịp trở lại.

Như vậy...

Hình thức hợp tác lúc trước cô và Lưu Vân Cường thương nghị, là để đối phương ký hợp đồng với bọn họ, tiền đặt cọc và một phần nhỏ phí tổn làm bảo đảm, bán nhãn hiệu trang phục Tuyết Niệm cho bọn họ.

Cửa hàng vẫn là về công ty Tuyết Niệm quản lý, đối phương tương đương là người đại lý.

Nhưng lợi ích phân thành một nửa.

Đối phương lại có thể đồng ý nhanh như vậy, xem ra cũng không thiếu chút tiền mạo nguy hiểm này.

Lưu Vân Cường còn nói cho Giang Niệm Tư, đối phương không chỉ có đồng ý, còn mở năm cửa hàng mặt tiền ở Kinh Thị, vị trí đều là khu vực tương đối náo nhiệt, nhưng phân tán tương đối rộng.

Cửa hàng mặt tiền trang phục của các cô yêu cầu cũng không nhỏ.

Đối phương một hơi mở năm cửa hàng, lại rất xa hoa.

“Thứ sáu tôi kết hôn, công ty chúng ta còn chưa chính thức buôn bán quy mô lớn, số lượng và kiểu dáng trang phục hẳn là còn đủ dùng, chờ tôi kết hôn, lại ra một ít kiểu dáng trang phục mới.”

“Được, cô xem mà an bài.” Lưu Vân Cường đưa một chồng tư liệu cho cô: “Tôi và Giang Tuyết đã thương lượng, hiện tại xu thế lưu hành trang phục, trên cơ bản là từ Hồng Kông bên kia lại đây, phần lớn quan niệm của người tiêu thụ, vẫn là cảm thấy Hồng Kông bên kia tới đều là thứ tốt, cho nên còn chưa tiêu thụ kiểu dáng trang phục ở bên này, có hai phần ba tiêu thụ ở Hồng Kông”

Tiêu thụ Hồng Kông, kỳ thật cũng chính là tiêu thụ công ty thời trang của Lưu Vân Cường ở Hồng Kông.

Đây là đã nói tốt ngay từ đầu.

Giang Niệm Tư không có dị nghị, tuy bất đắc dĩ, nhưng đây là sự thật, cái niên đại này, xác thật cảng phong đập vào mặt.

Đại đa số người vẫn cảm thấy Hồng Kông đều là thứ tốt.

Có thể coi như là giống Hồng Kông, cũng cảm thấy là thời thượng.

Giang Niệm Tư nhìn đơn tử một chút.

Tiêu thụ trang phục Hồng Kông, tổng cộng có ba vạn kiện.

Giá cả và đơn đặt hàng đều ở bên trên bằng.

Hơn nữa Lưu Vân Cường thật sự là đáy tài chính hùng hậu.

Giá cả ba vạn kiện trang phục, cao thấp khác nhau, nhưng là tổng số cao tới mười mấy vạn, anh ta lại dùng một lần đã làm xong rồi.

Giang Niệm Tư nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Cô thật đúng là xem nhẹ vị ông chủ lớn Hồng Kông này.

Cái này khiến cho Giang Niệm Tư cảm giác đầu tư cửa hàng thời trang của các cô, với anh ta mà nói chỉ là nhỏ bé, ưu thế duy nhất, là có thể để anh ta chiếm cứ địa vị nhất định ở ngành sản xuất trang phục Hồng Kông.

Đương nhiên, tiền khẳng định là cũng phải kiếm.

“Ông chủ Lưu ra tay thật đúng là xa hoa.

“Làm buôn bán mà, không xa hoa sao được. Từ trước đến nay Lưu Vân Cường có dã tâm: “Tôi không chỉ có muốn chiếm cứ long đầu ngành sản xuất trang phục Hồng Kông, còn muốn cho nhãn hiệu Tuyết Niệm chúng ta chiếm lĩnh long đầu ngành sản xuất trang phục cả nước.

Tiền anh ta cần, địa vị anh ta càng cần hơn.

Khác với vẻ ngoài văn nhã của anh ta, anh ta dã tâm bừng bừng, trước nay đều không che giấu.

Thẳng tanh mà nói, đi theo hợp tác người như vậy, độ nguy hiểm rất cao, nhưng xác suất thành công cũng cực cao.

May mắn trước khi Giang Niệm Tư hợp tác, đã định ra hợp đồng, nói tình huống cô không tham dự, chuyện lớn nhỏ công ty quyền quyết định ở trên người Giang Tuyết.

Tuy chị gái rất thông minh, nhưng gặp phải cáo già này, kia thật đúng là trứng gà chạm vào cục đá.

DTV

“Hy vọng chúng ta cộng tanhg” Giang Niệm Tư nắm tay với anh ta.

Lưu Vân Cường cười nói: “Lo lắng tôi bắt nạt chị của Cô?”

 

 

Bị nhìn ra tâm sự, Giang Niệm Tư cũng không thèm để ý, cô cười hào phóng: “Hợp tác với người tinh như ông chủ Lưu, rất khó khiến người không lo lắng”

“Ha ha. Lưu Vân Cường cao giọng cười to: “Yên tâm đi, Lưu Vân Cường tôi có dã tâm không giả, nhưng càng biết tri ân báo đáp, cái mạng này của tôi cô nhặt về, khoảng thời gian trước, lại đến mẹ cô cẩn thận chăm sóc, tính kế ai cũng sẽ không tính kế các CÔ.”

Lời này, mức độ đáng tin rất cao, Giang Niệm Tư cầm thái độ bảo thủ.

Lòng phòng người không thể không có, trở về cô lại dặn dò chị.

Chỉ là...

Giang Niệm Tư chú ý một chuyện hấp dẫn khác.

“Mẹ tôi chăm sóc cho anh sao?”

“Ừ, đúng vậy, khoảng thời gian trước, đôi mắt tôi bị thương, lúc ấy tình huống khẩn cấp, đi bệnh viện phụ cận trước, lúc ấy bác sĩ bệnh viện bên này nói có thể trị tốt, không phải chuyện gì lớn, nên không phiền toái bác sĩ Giang cô”

“Hơn mười ngày kia, đôi mắt tôi băng băng gạc, nhìn không thấy đường, đều là mẹ cô chăm sóc cho tôi.”

Nói đến việc này, Lưu Vân Cường cảm giác rất có lỗi.

Đôi mắt anh ta không tiện, cho nên mấy ngày nay dọn tới nhà Đinh Hồng Mai các cô ở.

Ba phòng ở, anh ta ở phòng Giang Đậu Đậu, Giang Đậu Đậu ở phòng Giang Tuyết, Đinh Hồng Mai ở phòng bản thân.

Lúc ấy nghĩ ở kia cũng không có người quen gì, ở một mình trong phòng, người khác cũng sẽ không nói gì.

Nên như nhiều thêm khách nhân.

Cố tình không cẩn thận đụng phải mấy nữ công nhân nhà máy.

Mấy nữ công nhân kia cũng là miệng rộng, gần đây có một số đồn đãi vớ vẩn truyền ra, nói anh ta và Đinh Hồng Mai muốn thành chuyện tốt.

Loại đồn đãi vớ vẩn ngầm này, thật đúng là không thể quản giáo.

Rốt cuộc miệng lớn lên ở trên người người khác, người khác giáp mặt không nói, sau lưng nói thành dạng gì, bọn họ cũng không ngăn cản được.

Người ta tốt bụng thu lưu chăm sóc ông ta, nhưng anh ta khiến Đinh Hồng Mai chịu ủy khuất.

Chính là áy náy.

Bình Luận (0)
Comment