Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó

Chương 241

Giang Niệm Tư thấy Lưu Vân Cường nhắc tới mẹ cô, sắc mặt hơi không thích hợp, lại nghĩ đến mẹ cô nhắc tới Lưu Vân Cường, cũng là vẻ mặt như vậy, lo lắng dần dần nổi lên trong lòng.

Cô không ngại mẹ kết hôn lần hai, nhưng cô để ý mẹ tìm Lưu Vân Cường loại người này làm đối tượng nhị hôn.

Rốt cuộc chênh lệch quá lớn.

Hai người này vô luận học thức, hiểu biết, thân gia, với thái độ sinh hoạt với điều kiện bản thân, đều là hoàn toàn không xứng đôi.

Thân phận của hai người như vậy, kỳ thật bề ngoài lại là thứ không đáng giá nhắc tới nhất.

Ở trong mắt cô, mẹ là tốt nhất.

Nhưng khách quan đánh giá, điều kiện Lưu Vân Cường tốt như vậy, độc thân đến bây giờ, nếu không phải là người theo độc thân chủ nghĩa, đó chính là loại hình bắt bẻ cực đoan.

Với một nửa kia có yêu cầu phù hợp gần như hoàn mỹ.

Loại người như anh ta này, nếu là làm đối tượng, là có thể bởi vì lý niệm không hợp mà lựa chọn tách ra.

Mẹ cô không giống vậy, mẹ cô là loại hình một khi thổ lộ tình cảm này, sẽ khăng khăng một mực.

Vì thế ánh mắt Giang Niệm Tư nhìn Lưu Vân Cường, cực kỳ giống nhìn lão lưu manh.

Cô rất muốn bảo anh ta cách mẹ cô xa một chút, nhưng là Giang Niệm Tư cảm thấy, mình không có tư cách nhúng tay vào cuộc sống tình cảm của mẹ.

“Anh, cảm thấy mẹ tôi như thế nào?” Giang Niệm Tư nhịn không được hỏi ra.

Lưu Vân Cường không phát hiện Giang Niệm Tư tâm tư, cười nói: “Khá tốt, mẹ cô rất biết chăm sóc người, cũng cẩn thận, nói chuyện cũng khách khí Giang Niệm Tư đã tê rần...

“Cái kia, mẹ tôi, kỳ thật rất nhiều khuyết điểm.”

“Hả?” Lưu Vân Cường nhướng mày, không rõ vì sao cô đột hạ thấp đi mẹ của mình.

Giang Niệm Tư căng da đầu suy nghĩ, phát hiện cô có lọc kính với mẹ, cô cảm thấy chỗ nào mẹ cũng đều tốt, là Lưu Vân Cường loại chủ nghĩa giả này không xứng với mẹ thiện lương giản dị của Cô.

“Không có gì, thứ sáu tôi kết hôn, ông chủ Lưu có rảnh mà nói, đến uống rượu mừng”

 

 

Nói xong, Giang Niệm Tư vội vàng chạy đi.

Lưu Vân Cường cân nhắc lời nói của Giang Niệm Tư trong chốc lát, nửa ngày mới phản ứng lại.

Cô nhóc này sẽ không cho rằng ông ta không sạch sẽ như vậy chứ, bắt tay hợp tác đều duỗi đến mẹ đối tượng.

Anh ta đều không liên lụy tình cảm với đối tượng hợp tác, lại liên lụy tình cảm với mẹ của đối tượng hợp tác?

Anh ta điên rồi sao.

Giang Niệm Tư trở về hai ngày, tới đúng hẹn hôn kỳ.

Cũng may một ngày này, Giang Tuyết vội vàng trở vê.

Tưởng Tân Lệ và Thẩm Vũ Lâm với Thẩm lão gia tử, cũng không sai biệt lắm trước sau đến.

Ngày hôm sau chính là hôn kỳ, Thẩm Trình và Giang Niệm Tư không thể gặp mặt.

DTV

Giang Tuyết và Hứa Quan Quan bồi cô, tuyên bố muốn trang điểm cô thành cô dâu xinh đẹp nhất.

Bên này an tĩnh, bên kia, Thẩm Trình lại bị mọi người bộ đội lôi kéo uống rượu, sợ thật sự bị chuốc say ngày mai không tới, toàn bộ hành trình Thiệu Dương và Giang Bằng Vũ canh rượu cho anh.

Còn cười nói: “Các anh em, hôm nay vội cái gì, ngày mai đại hôn, để cậu ấy không động phòng được không phải chơi vui hơn sao?”

Vào thời đại này, mọi người thường thích thả tóc dài khi kết hôn, nhưng Giang Niệm Tư không thích, cô cảm thấy búi tóc lên khá đẹp.

Cô uốn tóc thành sóng lớn theo phương pháp truyền thống, chải một tạo hình công chúa xinh đẹp, ở phía trên thì đeo trang sức mà chị gái mang cho cô từ Kinh thị đến.

Mái tóc dài của cô được chăm sóc đen nhánh, hoàn toàn suôn mượt.

5h sáng, Giang Niệm Tư mặc bộ đồ do chị gái thiết kế do mẹ tự tay may cho mình.

Sau khi rèn luyện trong thời gian dài, hình thái cơ thể gầy gò của cô đã khỏe hơn rất nhiều, trong lúc phất tay còn có một ý vị khó nói.

Cô có làn da trắng, cho nên sau khi mặc bộ đồ cưới màu đỏ sậm thì làm cô nổi bật như tuyết như lan.

Nhìn cô gái có môi đỏ kiều diễm trong gương, đôi mắt sáng tỏ mọng nước, Giang Tuyết cùng Hứa Quan Quan không nhịn được phát ra một tiếng sợ hãi thán phục.

Giang Niệm Tư tự mình trang điểm khiến Hứa Quan Quan cùng Giang Tuyết không có đất dụng võ.

Hôm nay kết hôn, Giang Niệm Tư trang điểm thật xinh đẹp, ngũ quan của cô vốn kiều diễm, bởi vậy lúc này cô trông giống một yêu tinh quyến rũ.

Hết lần này tới lần khác tròng mắt của cô vẫn sáng tỏ như vậy, cũng không khiến cho người ta có cảm giác tục mà còn khiến cho hai mắt người ta tỏa sáng.

Rất có hình tượng của một cô gái phương Đông xinh đẹp.

“Tư Tư, cô thật là xinh đẹp, đợi lát nữa Thẩm Trình trông thấy cô thì có lẽ cũng sẽ trợn mắt nhỉ?” Hứa Quan Quan cảm thán nói.

Bình thường Giang Niệm Tư không trang điểm mà đã quá đẹp, hôm nay còn trang điểm ăn mặc như vậy, đúng là đẹp khiến người ta ngạt thở.

Nhìn cô xinh đẹp vào ngày kết hôn như vậy, không hiểu sao Hứa Quan Quan cũng rục rịch ý nghĩ về chuyện mặc áo cưới kết hôn.

Cô ấy cũng muốn mình ăn mặc đẹp như vậy rồi gả đối tượng mà mình ngưỡng mộ trong lòng.

Giang Niệm Tư che miệng cười khẽ: “Bác sĩ Hứa, chờ đến lúc cô kết hôn, tôi nhất định sẽ đến trang điểm cho cô, cam đoan khiến cô càng xinh đẹp hơn tôi.”

“Ha, tôi sẽ ăn viên kẹo ngọt này của cô. Hứa Quan Quan buồn cười đáp: “Bác sĩ Giang cần phải nói lời giữ lời đấy.

“Đó là chuyện đương nhiên” Giang Niệm Tư rất thích tính cách của Hứa Quan Quan, bây giờ ở trong bệnh viện, cô cũng có quan hệ với Hứa Quan Quan tốt nhất.

Từ Xán Xán là trợ lý nhỏ của cô, mặc dù đã ở cạnh nhau lâu ngày nhưng dù sao thì suy nghĩ của cô ấy vẫn rất non nớt, mặc dù tuổi tác của hai người không cách xa, nhưng Giang Niệm Tư luôn có cảm giác coi cô ấy là em gái mình.

Giang Tuyết trông thấy em gái xuất giá sớm hơn mình, hơn nữa còn vui vẻ như vậy thì trong lòng bùi ngùi mãi thôi, cuối cùng thì nụ hoa mà nhà họ bảo vệ cẩn thận đã trưởng thành.

 

 

Thật tốt.

“Tư Tư nhất định phải sống hạnh phúc đấy”

Nghĩ đến chuyện em gái sắp đến chỗ người khác thì trong lòng Giang Tuyết sinh ra mấy phần không muốn.

Cảm nhận được cảm xúc của Giang Tuyết, Giang Niệm Tư quay người nhào vào trong lòng chị gái.

“Chị, cho dù Tư Tư có lấy chồng hay không thì em mãi mãi là em gái của chị, chúng ta mãi mãi là người một nhà, mãi mãi sẽ không thay đổi...”

Ba chữ mãi mãi khiến Giang Tuyết “Phốc phốc” bật cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai em gái, đỡ cô dậy: “Được được, cẩn thận kẻo làm hỏng lớp trang điểm”

Căn phòng mà Giang Niệm Tư xuất giá là căn nhà dành cho gia thuộc mà viện trưởng Lục đặc biệt phê duyệt cho cô mượn tạm thời.

Hai phòng ngủ một phòng khách, coi như rộng rãi.

Đinh Hồng Mai đi vào từ bên ngoài, ánh mắt nhìn cô ôn nhu, sau đó lại phiếm hồng, biết bà ấy có chuyện muốn nói cùng Giang Niệm Tư, Hứa Quan Quan cùng Giang Tuyết thức thời đi ra bên ngoài trước.

DTV

“Mẹ, ôm một cái.” Giang Niệm Tư mềm mại nói, hiển nhiên là một đứa con gái nhỏ nũng nịu.

Đinh Hồng Mai “Ài” một tiếng, đi qua đứng ở bên người cô, tùy ý để Giang Niệm Tư nhào vào trong n.g.ự.c mình.

Bà yêu thương vuốt ve tóc con gái: “Sau này Tư Tư nhà chúng ta sẽ trở thành con dâu nhà khác, nhưng mà mẹ phải nói cho con biết, chỗ của mẹ không có quy củ như những nhà khác, cho dù con gả cho ai, gả cho người đó, mẹ ở chỗ nào thì đây vẫn mãi mãi là nhà con, không phải nhà mẹ đẻ, nếu lúc nào con nhớ mẹ thì cũng có thể đến, muốn ở bao lâu cũng được, hiểu chưa?”

Vào thời đại này, phần lớn mọi người đều coi con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi.

Cho dù là ba mẹ thương con gái thì sau khi con gái xuất giá, trong nhà còn con trai thì cũng không dám cho con gái ở lại lâu.

Bình Luận (0)
Comment