Gấp tờ giấy rồi cất vào trong túi, cô buộc dây tạp dề lên cổ rồi bắt đầu nấu ăn.
Còn nấu thêm chút nước nóng, đợi một chút Thẩm Trình về thì có thể rửa mặt rửa tay.
Giang Niệm Tư ngâm nga bài hát của đời sau: “Anh yêu em, còn em lại yêu anh ta.”
Cô chỉ tùy ý ngâm nga, bỗng nhiên bên hông bị một đôi lớn giữ lấy, Thẩm Trình ôm cô từ phía sau, đặt cằm vào hõm vai của cô.
“Hát bài gì thế? Sao khó nghe vậy”
Anh đang nói đến lời bài hát.
Giang Niệm Tư kinh ngạc, quay đầu ở trong n.g.ự.c anh, nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện này không chớp mắt.
“Anh có biết làm như vậy rất dọa người không?”
Thẩm Trình thuận theo cô nở nụ cười nhẹ, cọ xát cái cằm ở trên hõm vai cô: “Vậy em bị giật mình sao?”
“Không có”
Giang Niệm Tư dứt khoát xoay người ở trong n.g.ự.c anh, đặt hai tay lên hai cánh tay của anh, ngửa người ra phía sau: “Anh vừa nói em hát khó nghe? Anh nghiêm túc sao?”
Mặt của cô nhăn lại, một cái nhăn mày một nụ cười đều quyến rũ người khác, ít nhất thì Thẩm Trình cảm thấy như vậy.
Anh phát hiện sau khi kết hôn, trình độ thân mật của Tư Tư nhà anh đối với anh khiến anh có chút không chịu nổi.
Lúc nào cũng muốn bắt nạt cô.
DTV
“Anh đang nói đến lời bài hát.”
Anh vừa giải thích, vừa nghiêng đầu tiến tới, nhẹ nhàng hôn một chút lên môi của cô.
Hơi thở của người đàn ông cực nóng, mập mờ chọc người.
Giang Niệm Tư rất thích hôn anh cho nên cũng không né tránh mà cánh tay đang đặt ở trên tay anh từ từ đi lên, ôm lấy cổ của anh, càng hôn sâu hơn.
Trong lúc răng mỗi quấn lấy nhau, hai chân của Giang Niệm Tư đột nhiên bị nâng lên, Thẩm Trình nhẹ nhàng ôm lấy cô nhanh chóng đi ra ngoài.
Giang Niệm Tư dùng một tay chống lấy bộ n.g.ự.c anh: “Ài, anh làm gì thế? Còn chưa ăn cơm mà? Đợi lát nữa thì đồ ăn sẽ lạnh mất”
“Đợi một chút anh nóng”
Để lại một câu như vậy, Giang Niệm Tư liền bị Thẩm Trình quấn lấy, tức giận xấu hổ muốn chết.
Sau đó, cô nằm sấp trong chăn, giống con mèo con mệt mỏi lười biếng.
Thể lực của người đàn ông này đúng là tốt.
Tốt đến mức khiến cô đầu hàng.
Cho dù có khóc cào anh thì cũng vô dụng.
Thẩm Trình đã vào phòng bếp hâm nóng thức ăn.
Khóe mắt và lông mày của cô đều vô cùng quyến rũ.
Giang Niệm Tư cầm tấm gương soi lấy gương mặt nhỏ của mình, lúc trông thấy trên cổ có dấu hôn thì xấu hổ vùi mặt vào trong chăn.
Tên này đúng là biết giày vò người khác.
Cô nằm trên giường co quắp trong chốc lát, bị Thẩm Trình ôm từ trong chăn ra.
Giang Niệm Tư mệt mỏi: “Mệt mỏi, không muốn ăn “Nghe lời, nếu không ăn thì buổi tối sẽ rất đói.”
Hai tay Thẩm Trình giữ lấy nách cô, buông lỏng một chút rồi nhấc cô ra khỏi chăn.
)) A. muốn chết.
Giang Niệm Tư tát một cái vào mặt của anh: “Anh có thể suy nghĩ cho cảm nhận của vợ anh một chút không”
Cô còn chưa mặc quần áo mà.
Mặc dù nên thân mật thì cũng đã thân mật.
Nhưng cứ bị anh nhấc lên như vậy thì cô cũng có chút xấu hổ.
Thẩm Trình rất thích nghe cô nói mấy chữ ‘vợ anh.
Nghe vậy, anh nghe lời đặt cô vào trong chăn, sờ lên gương mặt bị đánh rồi cười nói: “Vậy để anh đi lấy quần áo cho em”
Sau khi mặc quần áo cho cô tử tế, Giang Niệm Tư nghiêng người nằm ở trong lòng anh, hai tay của Thẩm Trình vòng qua eo thon của cô.
Tay lớn nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng của cô, Thẩm Trình không khỏi nghĩ.
Bệnh của anh đã được cô chữa khỏi.
Bọn họ sẽ có một đứa con sao?
Trước khi ăn cơm tối, hai người vẫn còn đang bàn bạc về chuyện ngày mai đi lĩnh chứng, đây là bọn họ xử lý hôn lễ trước rồi mới đi lĩnh chứng.
Đúng lúc Giang Niệm Tư cũng đầy 20 tuổi mấy ngày.
Hai người nằm trong chăn lên kế hoạch tương lai tươi đẹp.
Người ta đều nói nếu ban ngày suy nghĩ nhiều thì ban đêm sẽ nằm mơ.
Theo lý thuyết, bây giờ Giang Niệm Tư rấy hài lòng với cuộc sống của mình, cũng không có gì phiền lòng, không nên mơ đến giấc mơ như vậy.
Nhưng mà, cô thực sự nằm mơ một giấc mơ không tốt.
Cô mơ thấy một trận động đất ở đâu đó.
Mơ thấy Thẩm Trình cùng Giang Bằng Vũ đến đó cứu viện.
Ở trong mơ, bởi vì đường bị chắn và thiếu vật tư trị liệu mà vận chuyển không đủ nhanh chóng nên có rất nhiều người hy sinh.
Thậm chí Giang Niệm Tư có thể nhìn thấy rõ bên kia bị chặn đường như thế nào.
Hơn nữa trong mơ, Thẩm Trình cũng bị thương.
Lần này không phải chân, mà là ngực.
Còn có Giang Bằng Vũ, Tiểu Hồ, Tiểu Lưu, Lý Văn...
Cô biết tất cả mọi người ở đây, ai cũng bị thương rất nặng trong trận động đất đó.
Nhưng mà khi đối mặt với tình hình tai nạn, thứ đáng sợ nhất chính là không thể cung cấp vật tư y tế.
Giang Niệm Tư nhìn thấy n.g.ự.c Thẩm Trình bị thương, nằm trên mặt đất hữu khí vô lực thì cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ở trong mơ, Giang Niệm Tư cũng không biết đây là một giấc mộng.
Cô chỉ biết là mình trông thấy dáng vẻ hấp hối của Thẩm Trình, cô đau lòng đến ngạt thở.
Lúc này, tiếng nói vô cùng quen thuộc kia lại vang bên tại cô.
Người này nói: “Đi thôi, đi làm chuyện cô nên làm, chữa toàn bộ thế giới này về hình dáng ban đầu... Như thế thì các người mới có thể hoàn toàn thoát khỏi khống chế của vận mệnh”
Những lời lẽ đầy ẩn ý này khiến Giang Niệm Tư giật mình tỉnh giấc từ trong mộng. Khi tỉnh lại, cô đầu đầy đổ mồ hôi.
Chếch mắt nhìn lại, trong đêm tối, Thẩm Trình An đang nằm ngủ yên tĩnh ở bên cạnh cô.
Giang Niệm Tư bỗng nhiên có loại cảm giác sống sót sau đại nạn.
Nếu như không có tiếng nói cuối cùng kia thì cô chỉ có thể nửa tin nửa ngờ, có tiếng nói cuối cùng kia thì Giang Niệm Tư mới biết tất cả mọi chuyện trong giấc mơ sẽ xảy ra.
Thật sự giống như dự báo trước đây của cô.
Giang Niệm Tư bổ nhào qua, chui vào trong n.g.ự.c Thẩm Trình, ôm lấy anh thật chặt.
Cô không biết vận mệnh của cô và Thẩm Trình đã từng bị ai thay đổi, cuộc sống đầu tiên đau khổ như vậy.
Cô chỉ biết là nếu đã cho cô cơ hội thì cô sẽ không bỏ qua.
Dự báo trong mơ mang đến xung kích quá lớn cho Giang Niệm Tư.
Những hình ảnh m.á.u tanh kia, cùng với hình ảnh đám người chịu đựng đau đớn kéo dài cứu viện khiến cô vô cùng đau đớn.
Người trong mộng được cô chữa trị trở về thế giới cũ, chứng minh ngay từ ban đầu bọn họ không phải chịu đựng những thứ này.
Do một cánh tay núp trong bóng tối thay đổi tất cả những thứ này.
Cảm giác quỹ tích của người sống sờ sờ bỗng nhiên bị thay đổi vô cùng đáng ghét.
Khiến cô nhớ đến đời thứ nhất khi Thẩm Trình bị ép chia cắt bởi sự sống và cái chết.
Lần này, nếu như đã cho cô cơ hội thì cô nhất định sẽ không cho bất cứ kẻ nào phá hỏng hạnh phúc của mình.
Ngày hôm sau, lúc Thẩm Trình thể dục buổi sáng, Giang Niệm Tư lấy tất cả sổ tiết kiệm của mình ra.
DTV
Tiền hoa hồng kem dưỡng trắng cộng với sổ tiết kiệm mà anh trai cho cô, còn có sổ tiết kiệm hai vạn tệ mà Thẩm Trình cho cô và tất cả tiền tài cô kiếm được cũng như nhận được vào lúc kết hôn.
Cộng tất cả lại, Giang Niệm Tư tính toán một chút, trong tay có ba vạn năm ngàn mấy chục tệ.
Ba vạn năm ngàn tệ ở thời đại này đã là một con số khổng lồ, sức mua vô cùng lớn.
Có số tiền này, cảm giác lo lắng trong lòng Giang Niệm Tư cũng vơi đi chút.
May mà dự đoán chỉ đến đây, cô đã có địa vị cùng năng lực khá cao, không đến mức bất lực và bàng hoàng như vậy.
Sáng sớm sau khi kết thúc xem bệnh ở bệnh viện, Giang Niệm Tư liền tìm viện trưởng xin nghỉ.
Hơn nữa một lần xin này lại có thời gian 1 tuần