Bây giờ Giang Niệm Tư chính là chiêu bài sống của Trung y, còn sắp thành lập một bộ phận nghiên cứu ở trong khoa cho nên viện trưởng Lục cực kỳ xem trọng cô.
Nghe cô nói muốn xin phép một tuần, viện trưởng Lục quan tâm hỏi thăm: “Bác sĩ Giang khó chịu chỗ nào sao?”
Giang Niệm Tư lắc đầu, bắt đầu lấy cớ để sau này sử dụng nhiều dược liệu.
“Cháu phải nghiên cứu mấy kiểu thuốc đặc hiệu, cần mua sắm số lượng lớn dược liệu, còn cần thời gian nghiên cứu nên hy vọng viện trưởng có thể phê chuẩn.”
Viện trưởng nghe thấy ba chữ “Thuốc đặc hiệu” thì con mắt đều sáng lên.
So với việc xem bệnh ở trong bệnh viện thì ông ấy hiểu được, tài năng của Giang Niệm Tư sẽ phát huy mạnh hơn khi ở trong phòng nghiên cứu.
Ông ấy vội vàng gật đầu không ngừng: “Được, bác sĩ Giang cứ việc buông tay đi làm, nếu một tuần không đủ thì có thể cho cháu nghỉ thêm một tuần, đúng rồi, có cần người hỗ trợ không, đúng lúc bệnh viện có một nhóm thực tập sinh, chú có thể sắp xếp để họ giúp đỡ cháu.”
Đúng là Giang Niệm Tư thật sự cần người giúp đỡ, nhưng mà so với thực tập sinh không quá quen thuộc thì Giang Niệm Tư càng muốn lựa chọn mấy người quen thuộc như bác sĩ Từ cùng mấy y tá trong bệnh viện.
Viện trưởng Lục cũng cảm thấy suy nghĩ này của cô đúng.
Dù sao cũng không tiện nếu dùng người mình không quen.
Thế là xế chiều hôm đó, bác sĩ Từ, còn có mấy y tá trong khoa Trung y liền được sắp xếp cho Giang Niệm Tu.
Sau khi bác sĩ Đỗ biết Giang Niệm Tư dự định nghiên cứu thuốc đặc hiệu thì vô cùng chú ý, hận không thể thay thế bác sĩ Từ.
Nhưng ông ấy là phó chủ nhiệm khoa Trung y.
Bác sĩ chủ nhiệm không có ở đây cho nên ông ấy nhất định phải ở lại bệnh viện.
Giang Niệm Tư không biết rốt cuộc dự báo kia sẽ xảy ra vào lúc nào.
Cho nên cũng không dám trì hoãn, trong ngày đó cô dẫn theo bác sĩ Từ cùng mấy y tá vào nội thành mua sắm dược liệu cần thiết.
Vốn cho rằng Giang Niệm Tư chỉ mua sắm một phần nhỏ, dù sao thì cũng chỉ là làm thí nghiệm.
Ai nghĩ đến, cô giống như thổ phỉ vào thôn, đi đến mỗi một nhà làm Trung y, vung tay lên, trực tiếp mua hết dược liệu mà cô thấy cần.
DTV
Càn quét nhập hàng.
Bác sĩ Từ và mấy y tá nhìn thấy vậy thì vô cùng trấn động.
“Bác sĩ Từ, bác sĩ Giang mua nhiều dược liệu như vậy, cũng quá điên cuồng rồi? Rốt cuộc là cô ấy định làm thí nghiệm gì mà cần dùng nhiều dược liệu như vậy?”
Bác sĩ Từ biểu thị mình cũng không biết.
Sau khi mua thêm mấy túi dược liệu, bác sĩ Từ đi tới bên cạnh Giang Niệm Tư, thấp giọng hỏi thăm: “Bác sĩ Giang, có phải là đã mua quá nhiều dược liệu rồi không?”
Coi như làm thí nghiệm hao tổn lớn thì cũng không đến mức như vậy.
Hơn nữa mua như vậy thì sẽ tốn bao nhiêu tiền chứ?
Bác sĩ Từ nhìn thấy mà đau lòng.
Hơn nữa căn cứ vào những gì anh ấy biết, bác sĩ Giang cũng chỉ tiêu tiền của mình.
Mặc dù nói làm nghiên cứu tạo phúc đại chúng.
Nhưng nếu muốn xin khoản phí tổn này thì sẽ rất phiền phức, mà hoàn thành thủ tục thì cũng sẽ không nhanh như vậy.
Giang Niệm Tư không muốn mọi người nghi ngờ những chuyện mình làm trước đó đến khi sự việc nổ ra.
Cô cười cười, giải thích nói: “Lần này nghiên cứu thuốc đặc hiệu, tôi đã sớm nghiệm chứng, dược hiệu đáng tin, nhưng mà những những thứ thuốc này cũng cần thời gian lắng đọng, thời gian càng lâu thì hiệu quả càng tốt, cho nên tôi muốn làm nhiều chút để cho bệnh viện dự bị”
Cần thời gian lắng đọng là giả, nhưng Giang Niệm Tư không thể không nói như vậy.
Cô cũng không muốn lừa gạt Bác sĩ Từ, nhưng cô không thể nói loại chuyện này cho người khác biết được.
Bác sĩ Từ nghe vậy thì hiểu rõ gật gật đầu, thì ra là như thế.
Cần thời gian lắng đọng thì dược hiệu mới có thể tốt hơn, nếu như thực sự muốn làm thì đúng là phải làm nhiều một chút.
Thế là xế chiều hôm đó, một nhóm năm sáu người gần như mua hết dược liệu ở thành phố Bắc Lâm.
Thuê mấy cái xe bò kéo dược liệu về bệnh viện.
Sau khi dược liệu được đặt ở trước cửa bệnh viện thì có không ít người đến vây xem.
Nghe nói Giang Niệm Tư phải nghiên cứu thuốc đặc hiệu, các bác sĩ khác vừa hâm mộ, vừa sùng bái.
Đều là bác sĩ, tại sao bọn họ chỉ có thể xem bệnh mà không thể điều chế thuốc chứ?
Mọi người đều nói thuật nghiệp hữu chuyên công, đây là bác sĩ Giang mười hạng toàn năng nhỉ?
Có còn để người khác sống nữa không.
Giang Niệm Tư có một loại cảm giác cấp bách khi vận mệnh treo ở trên đầu.
Sau khi trở lại bệnh viện sau thì cũng không dám nghỉ ngơi mà lập tức mang theo bác sĩ Từ cùng các y tá đến phòng thí nghiệm.
Cần phân loại cất kỹ dược liệu, cứ giao cho bác sĩ Từ cùng các y tá xử lý là được.
Sau đó để cô thực hiện thí nghiệm.
Giang Niệm Tư chỉ làm ba loại thuốc đặc hiệu, theo thứ tự là thuốc tiêu viêm, thuốc cầm máu, còn có nước khử trùng.
Qua trình chế tạo những loại thuốc này cũng không phức tạp, chỉ là Giang Niệm Tư cần số lượng tương đối lớn.
Nếu nói là thuốc đặc hiệu thì cũng không phải, đây chỉ là loại thuốc tốt hơn thuốc phổ thông mà thôi.
Chỉ có điều vì có lý do càng hợp lý cho nên cô không thể không nói với viện trưởng Lục như thế.
Nếu thật sự xảy ra động đất thì mấy loại thuốc này sẽ được dùng nhiều nhất.
Số lượng còn thiếu rất nhiều.
Sau khi bận bịu cả ngày, ngày hôm sau, Giang Niệm Tư giao cho bác sĩ Từ tiếp tục đến thành phố phụ cận mua sắm dược liệu.
Cô thì tiếp tục nghiên cứu, vội vàng đến mức quay cuồng. nhìn trong phòng thí nghiệm bày đầy đủ các loại thuốc, trong lòng Giang Niệm Tư vẫn cảm thấy chưa đủ an tâm.
Cho dù cô có nóng vội thì cũng không thể không nghỉ ngơi.
Lúc về đến nhà thì đã gần tối.
Thẩm Trình đã làm xong đồ ăn chờ cô, bây giờ anh đang giặt quần áo ở ban công.
Giang Niệm Tư kéo lấy thân thể mệt mỏi mở cửa nhà, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn ở trên bàn thì tất cả mệt mỏi trong lòng đều được quét sạch sành sanh.
DTV
“Niệm Niệm, sao hôm nay lại về muộn như vậy?” Thẩm Trình nghe thấy tiếng thì vừa phơi quần áo vừa hỏi cô.
Anh đứng trên ban công đưa lưng về phía cửa lớn ở phòng khách.
Giang Niệm Tư cảm thấy tất cả những gì mình làm đều đáng giá.
Đi tới ban công, cô ôm lấy Thẩm Trình từ phía sau.
“Thẩm Trình, chúng ta nhất định sẽ thật tốt.”
Cô nhất định sẽ không để cho vận mệnh bi thảm đến tiếp.
Thẩm Trình như cảm thấy Giang Niệm Tư lo lắng, anh nghi ngờ xoay người lại.
“Sao vậy? Bệnh viện đã xảy ra chuyện gì sao?”
Giang Niệm Tư ngửa đầu nhìn anh, khi nhìn thấy ánh mắt quan tâm của anh thì cười ôm chặt lấy anh: “Không có việc gì, chỉ là cảm thấy hôm nay quá mệt mỏi”
Cô chôn đầu vào trong n.g.ự.c anh, Thẩm Trình không nhìn thấy sắc mặt của cô cho nên cũng không hoài nghi nhiều.
Anh vỗ vỗ lưng của cô an ủi: “Ăn cơm trước, anh sẽ nấu nước nóng cho em, đợi một chút ngâm nước nóng, như vậy sẽ đỡ mệt hơn Anh cảm thấy may mắn vì lúc trước đã mua một chiếc thùng gỗ lớn.
Giang Niệm Tư gật đầu một cái: “Ừ, được”
Thẩm Trình tốt như vậy, cô không nỡ thấy anh bị thương mà không có người quan tâm.
Cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi trong chốc lát, Thẩm Trình nấu nước xong cho Giang Niệm Tư, Giang Niệm Tư chỉ cần cởi quần áo ra rồi ngâm trong bồn tắm là được.
Có lẽ là hôm nay quá mệt mỏi cho nên Giang Niệm Tư vừa tựa ở trong thùng gỗ ngâm thì bất tri bất giác lại đi vào trong giấc mơ.
Trong mơ, các chi tiết trong giấc mơ đêm qua càng chi tiết hơn.
Hình ảnh cuối cùng là Thẩm Trình bị vây ở dưới một vùng đổ nát.
Giang Niệm Tư liều mạng muốn đi cứu anh nhưng cho dù có liều mạng như thế nào thì cũng không thể lại gần anh được.
Cô gấp đến độ khóc lên.