Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó

Chương 265

Vừa rồi cô cũng nghe được người khác kể lại rằng Giang Niệm Tư vì cứu Thẩm Trình nên mới bị vùi dưới đống đổ nát, hơn nữa còn bị rất nhiều những tảng đá lớn đè lên người.

Không biết lúc ấy bên dưới có thứ gì chống đỡ để giảm xóc hay không.

Nếu có thì còn đỡ hơn một chút.

Nếu như là không có, với trạng thái bị đè nén thì e chỉ sợ khó nói.

Hơn nữa đầu cô ấy cũng bị thương.

Có thể bị thương nặng đến mức bị sốc tạm thời, khẳng định không phải là bị thương nhẹ.

Hứa Quan Quan nói chuyện ấp úng như vậy khiến cho Giang Bằng Vũ lo lắng đến mức phát cáu.

“Giang Niệm Tư, cái đồ ngốc nghếch này”

Anh nghĩ tới lần trước, em gái anh cũng không quan tâm mà bổ nhào tới trước mặt anh, thay anh đỡ một phát súng.

Lần này cũng vậy.

Là vì cứu Thẩm Trình.

“Thẩm Trình là một người đàn ông, em ấy việc gì phải đỡ thay anh ta chứ?”

Miệng nói như vậy, nhưng Hứa Quan Quan biết rõ chẳng qua là anh ấy lo lắng quá nên mới nói như vậy mà thôi.

Hứa Quan Quan thấy anh bực bội vò đầu thì nói: “Bác sĩ Giang không phải không biết suy nghĩ nhưng chỉ là cô ấy không muốn Thẩm Trình bị thương nên mới hành động như vậy.”

Giang Bằng Vũ nổi giận: “Nhưng liệu em ấy có biết rằng là nếu em ấy bị thương thì tôi và Thẩm Trình cũng sẽ lo lắng, cũng sẽ khó chịu không!”

Hứa Quan Quan nhìn anh: “Nhưng trơ mắt nhìn người mình yêu rơi vào nguy hiểm, không ai có thể không quan tâm, đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ làm như vậy.

Cô đã nhìn thấy quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt ở đây rồi.

Cô biết khó chịu, nhưng cũng biết chịu đựng.

Nhưng thứ thật sự ảnh hưởng đến cô lại là chuyện không may xảy ra với người bên cạnh mình.

“Giang Niệm Tư bị thương rất nặng.

Lúc được đưa đi rõ ràng nói chuyện rất yếu ớt, nhưng lại cười nói với tôi: “Bác sĩ Hứa, phiền cô giúp tôi trông chừng Thẩm Trình, nếu anh ấy bận đến quên ăn, có thể nhờ cô giúp tôi đưa chút đồ ăn cho anh ấy không?”

 

 

Cô nghĩ đây chính là nguyên nhân Thẩm Trình yêu cô ấy như vậy.

Bác sĩ Giang rất giỏi.

Cô ấy trả giá cho Thẩm Trình bằng tất cả sự chân thành của mình.

Cho nên ngược lại, cô ấy chiếm trọn được tình yêu của Thẩm Trình dành cho cô ấy”

Hứa Quan Quan nhìn Giang Bằng Vũ nói hết những lời này, anh thử nghĩ đến cảnh tượng đó xem.

“Theo bản năng thì lúc đó không thể nào bình tĩnh để suy nghĩ được nữa.

Hứa Quan Quan nói xong thì nhìn thẳng vào Giang Bằng Vũ khiến anh ta đứng đơ người, không nói được câu gì.

Không hiểu sao anh cảm thấy, rõ ràng Hứa Quan Quan đang nói về chuyện của Giang Niệm Tư, nhưng thái độ lại nhằm vào chính mình.

Chẳng qua chuyện trước mắt là phải xem xem tình trạng sức khoẻ của Giang Niệm Tư như thế nào.

Giang Bằng Vũ không có thời gian để ý đến loại tình cảm yêu đương này.

Anh cúi đầu, đúng một câu: “Con gái các cô đúng là đồ ngốc.

Nói xong câu này, anh xoay người rời đi.

Đi được một nửa, anh lại quay lại, bàn tay xoa lên đầu Hứa Quan Quan.

“Bảo vệ tốt bản thân là được, đừng nghĩ đến những thứ khác.”

Hứa Quan Quan học theo anh, đáp một tiếng: “Vậy anh cũng vậy, phải bảo vệ tốt bản thân, bác sĩ Giang, anh cũng đừng lo lắng, cô ấy nhất định sẽ không sao. Bây giờ anh đang ở khu vực gặp nạn, suy nghĩ bất ổn nên rất dễ không chú ý tới nguy hiểm.”

Giang Bằng Vũ đáp lời cô bằng giọng cao nhất: “Biết rồi, dài dòng”

Nếu không phải đang lúc nguy cấp như thế này chắc Hứa Quan Quan sẽ nhặt một tảng đá ném vào sau gáy anh.

Đàn ông thối quả nhiên vẫn chỉ là đàn ông thối mà Bên kia, Giang Niệm Tư đã được đưa đến đến bệnh viện tốt nhất tỉnh bên cạnh.

Người đưa cô tới là Tiểu Hồ.

DTV

Sau khi kiểm tra, quả nhiên đúng như người của Cục Thời Không nói.

Kết quả chẩn đoán của họ là ngũ tạng đều bị tổn hại, đang trong cơn nguy kịch.

Vì thế Giang Niệm Tư lập tức bị đưa đi điều trị.

Lúc cô rơi vào giấc ngủ, cuối cùng cũnv có thể nói chuyện với người của cục Thời Không.

“Này, lúc trước nói có chuyện rắc rối mà anh đã giúp tôi che giấu, là chuyện gì?”

“Cô mang thai rồi”

Đối phương bình tĩnh nói.

Giang Niệm Tư lại như bị sét đánh.

“Tôi mang thai?”

Thời gian quá ngắn, ngày mà cô ngủ chung với Thẩm Trình tính đến hiện tại cũng mới chỉ tầm nửa tháng?

Theo như cách tính kinh nguyệt của khoa học hiện nay, đứa bé đã được khoảng ba mươi ngày tuổi?

Hơn nữa từ sau trận động đất, trong lòng cô không nghĩ tới vấn đề này.

“Đúng vậy”

Giang Niệm Tư sốt ruột: “Vậy làm sao bây giờ? Việc điều trị sẽ ảnh hưởng tới đứa bé.

“Yên tâm đi, người của cục Thời Không chúng ta làm việc từ trước đến nay đều đáng tin cậy, thuốc sẽ không ảnh hưởng đến cổ”

Lời này rất buồn nôn, Giang Niệm Tư nói: “Vậy cũng chưa chắc, người mà xuyên qua thời không thay đổi vận mệnh của tôi và Thẩm Trình, cũng là người của cục Thời Không các ông đúng không?”

Người nọ rõ ràng bị nghẹn lại một lúc.

“Dù sao cũng không có ảnh hưởng là được rồi, bởi vì lần này cô bị thương nghiêm trọng, theo bình thường có khả năng không giữ được đứa bé. Đương nhiên, nếu không giữ được thì cục Thời Không sẽ bồi thường lại cho cô. Còn về đứa bé, cô yên tâm chúng tôi sẽ giữ lại. Nhưng để không bị người khác phát hiện dị thường, đứa bé sau một tháng nữa sẽ tiếp tục phát triển, hiện tại người khác kiểm tra không phát hiện được.

Người nọ có vẻ không muốn nói chuyện với cô, làm cho cô lập tức ra khỏi giấc mơ.

Khi Giang Niệm Tư tỉnh lại, toàn thân cắm đầy ống.

Cô đưa tay lên bụng mình, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Cô có con?

Và con là của Thẩm Trình.

Là hình ảnh lúc trước cô nhìn thấy trong hư không sao?

Khi không có vận mệnh, cô và Thẩm Trình vốn nên có em bé.

DTV

 

 

Cái loại cảm giác xuyên qua thời không, vận mệnh thủy chung tương liên này, khiến Giang Niệm Tư cảm thấy hết sức ngạc nhiên.

Cô vuốt bụng, vừa đau lòng vừa may mắn.

“Xin lỗi nhé, cục cưng, để cho con phải chịu khổ cùng mẹ rồi.”

Huyện Bắc Dư cứu viện kéo dài hơn một tháng.

Mà Giang Niệm Tư cũng ở trong bệnh viện chờ đợi hơn một tháng.

Biết cô là đồng nghiệp, còn là bác sĩ bệnh viện quân khu, hơn nữa còn trở về từ khu vực cứu viện thì các bác sĩ y tá trong bệnh viện đều vừa bội phục vừa tôn kính Giang Niệm Tư.

Mở miệng là một tiếng bác sĩ Giang khiến Giang Niệm Tư ngượng ngùng.

Mỗi lần tới phòng kiểm tra, các y tá đều lôi kéo Giang Niệm Tư trò chuyện một chút.

Chuyện này làm thiệt thòi phần tử hay nói Từ Xán Xán, lần nào cũng phải phổ cập khoa học về thận phận của cô.

Khiến Giang Niệm Tư có loại cảm giác lúng túng lại bất đắc dĩ.

Có chút cảm giác bà Vương bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi.

Mà ở trong mắt các bác sĩ, Giang Niệm Tư là người có năng lực hồi phục thương tích vô cùng tốt.

Bọn họ hô to kỳ tích, nói Giang Niệm Tư khôi phục quá nhanh.

Trải qua hơn một tháng, đứa bé trong bụng Giang Niệm Tư thực tế đã được hơn hai tháng.

Chỉ là đứa bé bị người của cục thời không giấu đi khiến dụng cụ y học không kiểm tra được.

Nhưng những phản ứng nên có thì Giang Niệm Tư vẫn có.

Lúc ăn đồ ăn của Từ Xán Xán mang đến thì cô nôn mửa một tiếng, thiếu chút là nôn vào trong hộp cơm, cũng may mà kịp thời bịt miệng lại.

Từ Xán Xán vừa chửi đồ ăn của bệnh viện này khó ăn, vừa nhìn Giang Niệm Tư đi xuống khỏi giường, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Cô ấy nhanh chóng đuổi theo.

bên ngoài nhà vệ sinh, cô ấy nghe thấy tiếng Giang Niệm Tư nôn mửa.

Từ Xán Xán ngược lại cũng không nghĩ nhiều.

“Quả nhiên không phải em kén chọn, cơm này thực sự khó ăn mà, ngay cả bác sĩ Giang ăn vào xong cũng cảm thấy buồn nôn”

Giang Niệm Tư nôn trong chốc lát, vô ý thức che bụng dưới.

Bình Luận (0)
Comment