Thân thủ của hai người này cũng không tồi, nhân phẩm lại tốt, làm việc cương trực không gian dối, Ngôn Mạch dùng rất thuận tay.
Về đến nhà, quán ăn vặt chật ních người, chỗ nào cũng có người ăn, Hoa Dạng chào hỏi mọi người, đi thẳng lên lầu hai.
Trương Tuệ bưng lên một cái khay, bên trên có một bát mì cay và một mâm món kho thịt nguội: "Ăn lót dạ trước đã, có mệt không?"
Hoa Dạng cười ngọt ngào:" Mẹ, con không mệt, trong khoảng thời gian này mẹ vất vả rồi."
Trương Tuệ nhìn đứa con gái trổ mã tươi như hoa, trong lòng cảm thấy rất tự hào, đứa trẻ này đã chăm lo học hành lẫn công việc kinh doanh, cả hai phương diện đều làm vô cùng tốt.
"Ăn trước đi đã"
Trong đầu Hoa Dạng chợt lóe lên một ý nghĩ: "Mẹ, mẹ có biết tình hình dạo gần đây của Hoa Vũ không?”
Cô thuận lợi lên thẳng Cao Trung, Hoa Vũ không thi đậu, cũng không thi vào một trường nghề bình thường, chả biết đang lăn lộn ở trong cái xó xỉnh nào rồi?
"Con bé đó á?" Trương Tuệ có chút kỳ quái, từ khi xảy ra chuyện lần trước, bọn họ một năm mới trở vê một lần, tìm một căn nhà tam hợp viện, từ nhà cũ Hoa gia chuyển ra, không cần ở cùng những người đó nữa cho nên bà thấy thật nhẹ nhõm.
Nhưng từ khi buôn bán, Trương Tuệ quen biết rất nhiều người, nên tự nhiên sẽ có người báo cho bà đủ thứ tin tức.
"Gia đình nó bỏ tiên ra để nhét hai anh em bọn họ vào một trường kỹ thuật hạng ba. Sau khi tốt nghiệp cũng không thể làm kỹ sư, chỉ có thể làm một người công nhân bình thường sống qua ngày. Theo mẹ thấy, thà học nghề còn hơn vào loại trường này."
Từ sau khi nhà Hoa Dạng phất lên, hai phòng nhà họ Hoa cũng muốn tới chiếm tiện nghi, ông bà Hoa cũng ở một bên đòi sống đòi chết, một hai muốn tới huyện thành sống cùng bọn họ, còn nói thật hay, bảo là đến giúp bọn họ làm việc, vô sỉ tới cực điểm.
Hoa Dạng cũng không dễ chọc, cô tìm người hù doạ một hồi, đánh cho bọn họ một trận nhừ tử, để bọn họ thành thật lại một chút. Sau đó dứt khoát tiễn cả đám về quê, lúc này mới yên chuyện.
Cô nhấp thử một ngụm nước canh, hơi cay nhanh chóng bốc lên, thịt được nấu vừa chín tới nên rất mềm, hương vị vừa miệng, còn có một quả trứng luộc vàng ươm nằm dưới đáy bát. Đây là tay nghề của chú nhỏ, đúng là không tồi, chả trách sinh ý của cái tiệm này ngày càng tốt lên.
"Ở tuổi của Hoa Vũ có phải muốn kết hôn rồi không?"
Ở nông thôn dù có kết hôn sớm cũng không sao, bởi vì đa số con gái không đi học đều nhanh chóng lập gia đình rồi sinh con đẻ cái. Nghi thức công nhận chính thức là lễ cưới, nhà nào không có điều kiện cũng có thể làm mấy bàn tiệc rồi gọi anh em bà con đến cũng được.
Trương Tuệ thấy mấy sợi tóc trên trán con gái rơi xuống, duỗi tay giúp cô vén lên: "Đúng là đã đến tuổi:
Có người giới thiệu đối tượng cho Hoa Vũ, nhưng nghe nói ánh mắt của con bé đó rất cao, đã xem qua mười mấy người đều không vừa ý.
Hoa Dạng khẽ cười, ánh mắt cao? Nếu là xem mắt, trước tiên chị ta nên nhìn lại điều kiện của mình mới đúng.
Hoa Vũ lúc học tiểu học còn tạm được, đến trung học liên rớt thảm hại, học kỳ hai sơ nhị liền rớt xuống lớp thường, sơ tam ngữ văn cùng tiếng anh điểm vừa đủ qua, môn toán thì thi không đạt.
Thành tích của Hoa Chí Cường cũng không tốt, môn nào cũng không đạt, lại nói tiếp, người có học vấn cao nhất của nhà họ Hoa là Hoa Chí Hồng, hiện tại chỉ mới tốt nghiệp cao đẳng.
Đêm khuya, Hoa Dạng dụi dụi đôi mắt, khép sách lại, đứng dậy vươn vai, cô đi tới bên cửa sổ rồi hít một hơi thật sâu.
Vào ban đêm yên tĩnh, bầu trời đây sao sáng lấp lánh, trong không khí thoang thoảng hương hoa.
Bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói: "Vẫn chưa ngủ à?"
Hoa Dạng vừa nhìn, chính là Ngôn Mạch, phòng của hai người ở cạnh nhau, có thể nhìn thấy cửa sổ của nhau, không biết bao nhiêu đêm, hai người dựa vào tường tán gẫu nói chuyện.
"Tôi đi ngủ ngay đây."
Ngôn Mạch rất hiểu Hoa Dạng, nhìn thấy vẻ mặt này của cô, cậu khẽ nhíu mày: "Có tâm sự gì? Nói cho tôi biết, xem tôi có thể giúp gì cho cậu không?”
Hoa Dạng suy nghĩ một chút: "Mấy ngày nay giúp tôi theo sát một người."
Vào thời khắc mấu chốt này, phải đề phòng mọi thứ được chu toàn.
Sắc mặt của Ngôn Mạch khẽ thay đổi. Cô nhóc này đang gặp rắc rối? Tại sao không nói với mình?: "Là ai?"
Thân thể của Hoa Dạng tựa vào bên cửa sổ, chuyện hôm nay quá kỳ lạ, khiến cho cô nảy sinh tâm lý cảnh giác: "Hoa Vũ, tôi nghi ngờ rằng cô ta không muốn tôi sống tốt, kế tiếp chắc cô ta sẽ giở trò trong kỳ thi đại học của tôi."
Ngôn Mạch đứng thẳng người, không giấu được tức giận: "Đừng lo lắng, giao cho tôi, kẻ nào đụng đến cậu sẽ không có kết quả tốt” Đối với Hoa Dạng, việc thi vào đại học không chỉ là chuyện của một mình cô, mà là chuyện lớn của cả nhà họ Hoa.