Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 159

Không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào thành tích của cô, từ giáo viên bộ môn, đến phóng viên truyền thông, cho tới học sinh bình thường.

Hoa Dạng là lứa học sinh đầu tiên của lớp phân ban thực nghiệm, cũng là học sinh đứng nhất huyện. Mọi người đều đặt nhiều hy vọng vào cô. Có thể nói là Hoa Dạng mang theo hy vọng của vô số người.

Nếu cô thi trượt, hậu quả thật khó tưởng tượng.

Hoa Dạng lấy ra một lon thịt bò khô ngũ vị, đổ ra một ít, đưa sang cho cậu: "Món này ngon đấy, cậu mua ở đâu thế?"

Ngôn Mạch thấy dáng vẻ của cô hồn nhiên không thèm để ý, không nhịn được mà bật cười, tố chất tâm lý của cô nhóc này cũng mạnh mẽ thật, đúng là hiếm thấy.

"Là tôi cùng nhà họ Tự làm đấy, nếu cậu thích tôi bảo cậu ta làm nhiều thêm chút." "Được." Hoa Dạng nhai miếng thịt bò khô, càng nhai càng thơm: "Miếng đất ở Bát Lý Kiều tiếp tục để ý, nhất định phải mua được, chỗ đó mở xưởng sản xuất đồ ăn vặt là thích hợp nhất."

Bát Lý Kiều phía đông nam khá hẻo lánh, chính phủ đang có kế hoạch phát triển khu vực đó, xây dựng một khu công nghiệp.

Trước đây cô muốn mở một nhà máy sản xuất thực phẩm, nhưng không có cơ hội thích hợp.

"Đã biết, lần này tôi quay lại chủ yếu để làm việc này."

Ngôn Mạch như tắm dưới ánh trăng, dáng vẻ của cậu vô cùng điển trai, đôi mắt lim dim: "Cậu đừng lo lắng mấy chuyện bên lề, tập trung vào thi cử là được."

Xưởng sản xuất văn phòng phẩm của cậu cũng được mở ở huyện thành, đây là địa bàn của cậu ta, quen thuộc dễ làm, ngày thường có Hoa Dạng giúp đỡ nhìn chằm chằm, cho nên cũng không có chuyện gì xảy ra.

Hoa Dạng khẽ gật đầu, sau lại ngáp một cái: "Ngủ ngon, anh chàng hàng xóm."

"Lại nghịch ngợm rồi." Ngôn Mạch nhìn về phía cửa sổ đang đóng chặt, thì thào nói: "Ngủ ngon, Tiểu Dạng."

Giọng nói từ tính nhẹ nhàng, giống như màn đêm mờ ảo và đẹp đẽ này.

Hoa Dạng có tâm phòng bị cho nên mấy ngày sau đó không hề ra ngoài, ngoại trừ trường học và nhà, bởi vì hai chỗ này chung một đường lại gần nhau nên cũng không xảy ra chuyện gì.

Nhưng vẫn có các loại tình huống xảy ra, khi thì bị người lạ ở bên ngoài điểm mặt chỉ tên gọi ra nói chuyện.

Đi vệ sinh thì bị nữ sinh chặn lại uy hiếp, nói rằng Từ Lập là của cậu ta, không được phép tranh giành.

Câu trả lời của Hoa Dạng là nói với thầy cô, giáo viên vừa nghe liên tức giận, lập tức sang bên kia hung hăng răn dạy, học sinh không lo ngoan ngoãn học hành, toàn nghĩ những chuyện vớ vẩn.

Còn có những người lạ kia, toàn bộ bị cấm không được tự tiện vào trường, nếu còn ngoan cố đứng tập trung ở cổng, sẽ bị bảo vệ báo cảnh sát đuổi đi.

Không chỉ vậy, nhà trường còn đặc biệt chú ý đến nhất cử nhất động của Hoa Dạng, không ai được phép quấy rây cô chuẩn bị cho kỳ thi, nếu đến làm phiền hoặc gây sự thì sẽ bị đuổi học.

Trường học rất kỳ vọng vào Hoa Dạng, bởi vì trường học đã đợi suốt sáu năm mới có một hạt giống tốt như cô!

Trong trường trước giờ chưa từng có học sinh đậu vào trường đại học trọng điểm, Hoa Dạng rất có thể sẽ là người đầu tiên. Một học sinh ưu tú như vậy nhất định phải được bảo vệ chặt chẽ.

Sau giờ học, luôn có một nhóm lớn học sinh đi cùng cô, bọn họ không bao giờ để cô đi một mình.

Đương nhiên còn có Ngôn Mạch, nhưng cậu ấy chỉ đứng từ xa bảo vệ cô cho đến khi cô vê đến nhà.

Cứ như vậy ngày ngày trôi qua, kỳ thi tuyển sinh đại học đã tới, địa điểm thi ở trường trung học cơ sở trọng điểm số 1 của quận.

Hoa Dạng sáng sớm đã ăn một bữa sáng thật no, gồm một cái bánh bao và hai cái trứng gà.

Trước khi ra ngoài, cô kiểm tra lại đồ đạc, phiếu báo danh, bút, tẩy, chứng minh thư, dụng cụ vẽ...

Hoa Dạng đeo cặp sách trên lưng, nhìn cha mẹ đang căng thẳng, cười nhẹ nói: "Buổi trưa con muốn ăn miến trộn cùng canh thịt bò Tây Hồ."

Môi của Hoa Quốc Khánh run lên, nhưng cố gắng hết sức ra vẻ bình tĩnh: "Tốt, tốt con đừng căng thẳng, cố gắng giữ bình tĩnh."

Trương Huệ cả đêm ngủ không ngon, hai mắt cũng đỏ hoe: "Tiểu Dạng, làm bài thật tốt, cứ phát huy như bình thường là được."

"Vâng ạ." Hoa Dạng đáp với giọng bình thản.

Chầm chậm đi ra cửa, cô nhìn thấy Ngôn Mạch đang đứng dựa ở tường.

Cô mỉm cười chào, bước nhanh ra đầu hẻm.

Ngôn Mạch im lặng đuổi theo, không nói gì.

Nhìn thấy Hoa Dạng chuẩn bị đi ra khỏi ngõ, hai chiếc xe đạp từ đâu phóng tới, một trái, một phải lao thẳng về phía cô, người lái xe lạnh lùng nhìn tay của Hoa Dạng.

Sắc mặt của cô nhanh chóng thay đổi, quay đầu bỏ chạy, những lo lắng bất an của cô trong mấy ngày qua cuối cùng cũng trở thành hiện thực.

Nhưng xe đạp cũng tăng tốc đuổi theo, vừa định đâm vào Hoa Dạng thì một bóng người lao tới ôm cô lăn qua, né tránh nguy hiểm.

Hai chiếc xe đạp đột ngột thắng gấp, quay đầu chạy ngược lại, lao vào hai người làm người nọ ngã lăn ra đất.
Bình Luận (0)
Comment