Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 160

Một chiếc xe đạp khác chạy tới, người đi xe đạp rút một con dao găm vung vào Ngôn Mạch, cậu nhanh nhẹn cúi người tránh né, thuận thế đẩy mạnh một cái, cả xe cả người đều ngã rạp xuống đất.

Người đi xe đạp nhanh chóng cầm dao găm lao tới, Ngôn Mạch quyền cước như gió, đấm đá liên tục, đánh cho tên kia ngã lăn ra đất, chân Ngôn Mạch giãm mạnh lên ngực hắn: "Báo cảnh sát, có người hành hung thí sinh đi thi đại học."

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, những người qua đường cũng nhiệt tình chạy đến giúp đỡ gọi cảnh sát.

Mọi người đồng tâm hiệp lực bắt trói hai tên lưu manh, hai tên này bộ dạng nhìn như hai tên du côn, vừa thấy đã biết không phải người tốt.

Bọn hắn còn đồng thanh hét lên: "Chúng tôi không có, hiểu lầm thôi, đây là một sự hiểu lầm."

Cả dao cũng rút ra rồi, nói là hiểu lầm? Ai mà tin chứ?

Sắc mặt của Hoa Dạng tái xanh, ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng vẫn không phòng được: "Có phải hiểu lâm hay không, cảnh sát sẽ điều tra rõ."

Thật là to gan, dám hành hung người giữa ban ngày ban mặt.

Ngôn Mạch vô cùng buồn bực, nhưng ai có thể tưởng tượng được sẽ xảy ra chuyện như vậy?"Có bị thương không? Có chỗ nào khó chịu không?"

Hoa Dạng cử động tay chân thử, phát hiện mình chỉ bị trây da chút thôi chứ cũng không bị thương.

"Không đau, tôi chỉ cần rửa lại bằng nước sạch là được. Hai người này rõ ràng là vì tôi mà tới, nhất định phải điều tra rõ kẻ chủ mưu phía sau."

Ngôn Mạch vô cùng giận giữ, không chỉnh chết bọn họ, cậu sẽ không theo họ Ngôn nữa: "Chuyện này tôi sẽ để mắt tới, cậu mau vào đi, đừng suy nghĩ nhiều, chuyên tâm làm bài thi, có chuyện gì thi xong rồi nói."

Hoa Dạng nhìn đồng hồ, sắp đến giờ rồi, đến sớm một chút để ổn định tâm lý cũng tốt.

"Được, tôi đi trước, mọi việc đừng nóng vội, tránh mắc sai lâm."

Ngôn Mạch nhìn cô bước vào trường thi, quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ: "Anh Trần, đi điều tra thông tin chỉ tiết của hai người này, tôi muốn toàn bộ tư liệu và lí lịch của bọn họ."

Trong phòng thi, Hoa Dạng ngồi vào chỗ, cầm đề thi lên đọc qua một lần, sau đó nhanh chóng viết tên và số báo danh của mình.

Cô ngồi thẳng người, giống như một lưỡi gươm thoát ra khỏi vỏ bọc, lộ ra những góc cạnh sắc bén.

Càng muốn hãm hại cô thế nhưng lại càng kích thích ý chí chiến đấu của cô, không muốn cô đi thi đúng không? Cô càng phải thi, còn phải thi thật tốt, tức chết mấy tên yêu ma quỷ quái.

Cô phải đứng ở nơi cao nhất, để những người đó không bao giờ có thể chạm tới mà chỉ có thể nhìn lên!

Hoa Dạng vốn là kiểu người sinh ra để thi cử, càng là cuộc thi lớn cô càng bình tĩnh, phát huy càng tốt.

Cô dùng toàn lực ứng phó, ngòi bút như có thần lực, xoẹt xoẹt không ngừng, bài thi cũng dân dần được hoàn thành.

Ngoài cửa sổ, hiệu trưởng thầm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn giáo chủ nhiệm: "Có người muốn gây họa, chúng ta nhất định phải toàn lực ngăn cản. Hai ngày này cậu đi theo canh chừng cho em ấy đi"

"Được rồi." Chủ nhiệm đồng ý không chút do dự, khi cậu nghe nói Hoa Dạng xảy ra chuyện, cả người đều tức điên. Rốt cuộc là có thù oán gì? Phải dùng đến thủ đoạn ác độc này để huỷ hoại tương lai của người ta?

Hiệu trưởng xoa lông mày, nhất định phải đến đồn cảnh sát, hành vi này không thể dung thứ.

Hoa Dạng làm xong bài thi, kiểm tra đi kiểm tra lại hai lần, sửa một vài lỗi nhỏ, cô không vội nộp bài mà đợi chuông reo rồi mới nộp chung với mọi người.

Khi cô bước ra khỏi phòng thi, nhìn thấy thây chủ nhiệm và hiệu trưởng, Hoa Dạng mỉm cười bước đến để chào hỏi.

Giáo viên chủ nhiệm nhìn cô vài lần, cũng không hỏi cô làm bài thi thế nào, mà chỉ nói: "Ổn rồi, em hãy bình tĩnh lại"

"Dạ.

Hoa Dạng buổi trưa về nhà ăn cơm, cha mẹ nhìn cô một cái, nhịn không được muốn nói lại thôi.

Sau khi ăn cơm, cô tranh thủ ngủ trưa một lúc, tới khi bị Trương Tuệ đánh thức, Hoa Dạng rửa mặt xong đi ra cửa, thấy ngoài cửa đứng đầy người thì khoé miệng giật giật: "Có phải quá khoa trương rồi không?”

Ngôn Mạch đi tới nói: "Kiểm tra lại xem đồ dùng đầy đủ chưa?”

Theo sau cậu là một số cựu chiến binh đã nghỉ hưu, tất cả đều là nhân viên bảo vệ trong nhà máy của cậu.

Hoa Dạng mím cái miệng nhỏ, kiểm tra đồ dùng một lượt ngay trước mặt cậu, tâm mắt dừng lại nhìn vết thương trên cánh tay của Ngôn Mạch, lông mày của cô cau lại: "Đã được khử trùng chưa? Mùa hè rất dễ bị viêm, có đau không?"

"Bà nội đã khử trùng rồi, không đau."

Ngôn Mạch hơi trâm mặc: "Đi thôi, tôi đưa cậu qua đó."

Lần này đưa đến tận cửa phòng thi, các giáo viên cũng không ngăn cản, thời điểm Hoa Dạng làm bài thi, Ngôn Mạch đứng ngoài hành lang, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cô nhóc kia đang múa bút hành văn.

Cậu ngây người nhìn cô, nhiều học sinh như vậy, cô ấy vẫn là người nổi bật nhất.

Loá mắt như sao trời, bất kỳ ai cũng không thể che được ánh hào quang càng ngày càng toả sáng của cô.

Xem ra cậu ta càng phải nỗ lực hơn thì mới đuổi kịp.
Bình Luận (0)
Comment