Chuông reo, thí sinh bước ra khỏi phòng thi, có người thì khóc nức nở, một số lại cười như vừa được giải tỏa, không gian nhỏ bé của phòng thi ngập tràn đủ loại sắc thái.
Hoa Dạng không chen chúc với mọi người, cô là người cuối cùng ra khỏi phòng học, rốt cuộc cũng thi xong, cả người thật là thoải mái.
Một học sinh sắc mặt tái nhợt đi tới: "Hoa Dạng, câu cuối cùng đề toán vừa rồi cậu có giải ra đáp án được không?”
Đề toán lần này khó đến muốn đòi mạng!
Hoa Dạng đã làm hết rồi, nhưng nhìn bạn học trước mặt, sợ cô bé không chịu nổi mà gục ngã: "Mình đã giải hết nhưng đúng hay không mình cũng không dám chắc."
Nhưng dù vậy, cũng đủ làm người ta kinh ngạc, hai mắt nữ sinh lập tức đỏ bừng.
Nhiều người lau nước mắt, cảm giác trong lòng nặng trĩu.
Ngôn Mạch đi tới, cầm lấy cặp sách của Hoa Dạng: "Đi, chúng ta đi ăn mừng nào.”
Khi hai người định ra khỏi cổng trường, chủ nhiệm lớp bỗng xuất hiện, sau đó lôi kéo Hoa Dạng đi dò đáp án.
"Nhanh lên, chúng ta đi đối chiếu một chút, tính xem em thi được bao nhiêu điểm”
Trong lòng giáo viên chủ nhiệm có chút khẩn trương, đề thi lần này rất khó, không biết bọn học trò của anh thi cử thế nào.
Mấy giáo viên môn tự nhiên cũng ở đây, sắc mặt mọi người đều không tốt lắm, nhất là thầy giáo dạy Toán, mặt mũi tái nhợt, bởi vì hai câu hỏi cuối quá khó.
Ngược lại, Hoa Dạng bình tĩnh hơn nhiều, tố chất tâm lý của cô khá vững.
Trái lại giáo viên mấy môn xã hội trên mặt mang ý cười, chủ nhiệm lớp thở nhẹ ra một hơi: "Em về trước đi, khi nào có kết quả thây sẽ báo cho em đầu tiên.
Tiệm cơm tốt nhất ở huyện thành cao ba tầng, bên trong trang trí thật đẹp, chủ yếu bán đồ ăn Hồ Nam nên buôn bán rất tốt.
Trước đó Ngôn Mạch đã đặt sẵn một bàn, mọi người cùng bà cụ Ngôn đã sớm chờ ở đây, chỉ đợi hai người về tới là dọn đồ ăn.
Gà tam hoàng, tôm chiên dầu, mì căn, ba chỉ om tươi, thịt ba chỉ kho tương, đầu cá kho tiêu, hủ tíu khô, gà xào cay, hết món này đến món khác, từng món được mang lên lấp đầy bàn ăn.
Hoa Dạng thực sự rất đói, bụng réo ùng ục, cô ăn không ngừng.
Cô đang ăn rất ngon, nhìn sang lại trông thấy vợ chồng Trương Tuệ lại ăn không được mấy, quầng thâm mắt đen sì, tâm trạng hồi hộp nhấp nha nhấp nhổm.
Ngôn Mạch lẳng lặng gắp rau cho bọn họ: "Chú, thím, hai người ăn nhiều chút, sau khi ăn xong nghỉ ngơi thật tốt."
Bọn họ khẩn trương hơn Hoa Dạng rất nhiều, nhưng cũng không dám hỏi linh tinh.
Cuối cùng Hoa Dạng cũng ăn no, ngẩng đầu nhìn cha mẹ: "Đừng lo lắng, con thi không tệ, vào đại học chắc chắn không thành vấn đề"
Thi hai môn cộng lại đủ năm trăm chín mươi điểm là có thể đậu đại học.
Hoa Quốc Khánh tuy rằng tin tưởng năng lực của con gái, nhưng những chuyện học tài thi phận đã xảy ra quá nhiều: "Mấy lời này không nên nói trước, lỡ như...
Lời còn chưa nói hết, mọi người đều hiểu, quá tự tin cũng không phải chuyện tốt.
Hoa Dạng ở nhà ngủ một giấc thật ngon, cả người nhẹ nhõm, tinh thần cũng cực kì sảng khoái.
Vừa định xem sổ sách, Ngôn Mạch đã tới: "Tiểu Dạng, đi, chúng ta đi xem náo nhiệt"
Trước cửa đồn cảnh sát, Hoa Quốc Sinh và vợ đang khóc nháo kêu oan cho con gái.
Không chỉ vậy, họ còn mang theo cả phóng viên đài truyền hình, tìm cách làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Chỉ có làm to chuyện lên để dư luận nghiêng về phía bọn họ, tự nhiên sở cảnh sát sẽ thả người.
"Làm sao lại vô cớ bắt người? Con gái tôi vô tội. Nó là một cô gái tốt. các người thả nó ra, cô gái tốt mà bị nhốt vào chỗ đó tôi cũng không dám nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì."
"Nếu các người không thả con gái tôi, chúng tôi sẽ kiện lên trên, cho dù táng gia bại sản cũng phải kiện, ông trời ơi trả lại công lý cho chúng tôi đi."
Hai vợ chồng than thở khóc lóc y hệt bộ dạng của người bị hại thê thảm, thu hút mọi người xung quanh vây kín lại xem.
Nghe bọn họ khóc lóc kể lể, quần chúng không rõ chân tướng lòng đầy căm phân, giống như chính mình bị khi dễ, cậy thế bắt nạt dân chúng, không thể như vậy được!
Thấy sự tình càng nháo càng lớn, cuối cùng cảnh sát trưởng của đồn công an cũng đi ra. Trưởng đồn sắc mặt xanh mét, quả nhiên cha mẹ như nào dạy ra con cái như thế, lời này quả thật không sai chút nào.
Ông ta hắng giọng thu hút sự chú ý của mọi người, lớn tiếng nói: "Huyện Tiên Hà, trấn Đại Diệp thôn dân Hoa Vũ, giới tính nữ, năm nay hai mươi tuổi, ba ngày trước thuê hai gã nghi phạm cố ý gây thương tích cho một người đi thi đại học, cố ý nguy tạo tai nạn xe cộ, mưu đồ làm gãy tay phải của nạn nhân, ngăn cản thí sinh đi thi...
Mọi người phía dưới hít sâu một hơi, trời ơi thật độc ác, rốt cuộc có thù hận gì?
Ra tay huỷ hoại tương lai của người khác, lòng dạ của cái cô Hoa Vũ này đúng là sâu như biển!