Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 173

Hoa Chí Hồng bưng tới một cái khay, bên trên có một bát thịt nguội, gà luộc, cá nướng, tôm rang, xúc xích dấm đường, gan heo, bò kho, bụng heo...

Đậu phộng bày bốn phía, ăn kèm với chà bông, điểm thêm mấy cái trứng bắc thảo, đây là món nguội hạng nhất ở nông thôn, cũng là mỹ thực truyên thống.

Một mâm điểm tâm thịt nguội, súp thịt, chả giò chiên, bánh gạo cứ như vậy được đặt ở trước mặt Hoa Dạng.

"Tới đây, ăn chút đồ lót dạ đi."

Quan hệ giữa Hoa Dạng với nhà bác cả khá cứng nhắc, nhưng với hai anh họ cũng tàm tạm, chủ yếu là anh họ lớn thức thời, thông minh hơn người khác, bởi vì cậu luôn cố gắng kéo gần quan hệ với cô. Anh họ nhỏ thì tính tình thẳng thắn không có tâm cơ.

Cô cầm lấy một miếng bánh gạo, thường những bữa tiệc trong thôn hay có một món điểm tâm. Món này ngọt mà không ngấy, mềm mềm ăn cực kì ngon.

Hoa Chí Hồng nhìn cô gái trước mặt mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần loe màu đen nhìn phá lệ đẹp mắt, khí độ thong dong bình tĩnh, mặt mày như hoa.

"Tiểu Dạng, Tiểu Vĩ muốn làm buôn bán nhỏ, em cho nó chút ý kiến tham khảo đi”

Mới đầu Hoa Chí Vĩ còn muốn đi đến tiệm nhà Hoa Dạng làm việc, dù sao cũng là người trong nhà, cha mẹ ủng hộ nhưng Hoa Chí Hồng lại kịch liệt phản đối nên không thành.

Nhà của Hoa Dạng cùng nhà họ Hoa gia đã sớm trở mặt, đương nhiên cô cũng không nể tình.

Hơn nữa tâm tư của hai vợ chồng Hoa Quốc Lập quá rõ ràng, vừa nhìn liền biết bọn họ mơ ước tài sản của tam phòng sẽ về tay hai đứa con của mình.

Nhưng Hoa Chí Hồng hiểu được đây chỉ là si tâm vọng tưởng, Hoa Dạng là người thông minh, đương nhiên sẽ không để chuyện này xảy ra.

Theo như những gì cậu biết, chú ba hiện tại không biết có bao nhiêu tiền trong tay, vì ông làm việc chỉ lấy tiền lương, phân lớn tài sản của ông đều ở trong tay Hoa Dạng.

Cậu ta cảm thấy không thể chiếm dược tiện nghi gì, ngẫm lại một nhà ba người nhà chú hai đến giờ vẫn còn ở trong tù, không phải là vì đắc tội Hoa Dạng sao?

Hoa Dạng nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, ưu điểm lớn nhất của Hoa Chí Hồng là thức thời, hiện giờ làm việc ở cục thuế cũng không tồi, cũng không cần thiết phải trở mặt với cậu ta.

"Anh Chí Vĩ học xong đến xưởng thép công tác luôn không phải khá tốt sao?"

Lúc trước cô cũng đã làm việc với xưởng thép trong trấn để có được lợi ích và hiệu quả lớn nhất.

Hoa Chí Vĩ vò đầu bứt tóc: "Anh cảm thấy tiền không đủ dùng, cả nhà của đối tượng mới xem mắt muốn tivi, tủ lạnh, máy giặt máy radio... Điều kiện gia đình như nhà chúng ta mua mấy thứ này có chút quá sức."

Dựa vào trồng trọt làm giàu là rất khó khăn, Hoa Quốc Lập đã không còn làm đại đội trưởng nữa, giờ ông ta cũng giống như những thôn dân bình thường, làm việc nhà nông chỉ đủ ăn no mặc ấm.

Công việc của Hoa Chí Hồng nhìn thì có thể diện, nhưng lương cũng không cao.

Hoa Dạng chậm rì rì uống trà: "Không bán mì lạnh nữa à?"

Hoa Chí Vĩ mặt ủ mày ê: "Làm không ăn được, chân tay anh vụng về, nấu không được ngon như em." Khoé miệng của Hoa Dạng giật giật vài cái, cậu không có tay nghề gì làm sở trường, có thể làm gì đây?

"Hay là đi Bằng thành xem thử, được thì đi lấy chút đồ về bán sỉ cũng là một cách, chỉ có điều hơi vất vả đấy."

Vào những năm 8-90, Bằng Thành chính là thành phố của cơ hội, chỉ là phải xem cậu ta có nắm bắt được hay không.

Hai anh em nhà họ Hoa ngây ngẩn cả người: "Bằng Thành á?”

Hoa Dạng cũng không ngại chia sẻ một chút kinh nghiệm kiếm tiền, có thể làm được hay không phải xem bản lĩnh của Hoa Chí Vĩ.

"Đúng vậy, đất nước mở cửa phát triển nhanh chóng, hiện tại có rất nhiều nhà xưởng, đồ điện tử cũng rất được hoan nghênh, đương nhiên quần áo Quảng Châu cũng tương tự như vậy."

Đầu óc Hoa Chí Hồng nhanh chóng xoay chuyển, theo bản năng nhìn về phía Chí Vĩ, ánh mắt của cậu cũng sáng rực, hiển nhiên là đã động tâm.

Nhưng Hoa Chí Hồng không yên tâm, em trai mình có chút ngốc, một người ra cửa lăn lộn có được không?

"Nhưng phải làm gì bây giờ?"

Hoa Dạng hơi hơi mỉm cười: "Rất đơn giản, tập hợp một nhóm người làm rồi thâu công trình”

Thời đại bây giờ làm nhà thầu rất được, chỉ cần nhận một cái công trình thì tha hồ mà kiếm tiền.

Hoa Chí Vĩ nhảy dựng lên tươi cười đây mặt gật đầu: “Anh biết sửa điện, cũng biết làm thợ hồ, cái nghề này có vẻ thích hợp với anh."

Động não không được thì làm cu li không thành vấn đề.

Hoa Chí Hồng xoa xoa mi tâm, nghe hay vậy đấy nhưng không có quan hệ làm sao có thể mời người, làm sao có thể nhận được công trình?

Có điều đây cũng là một phương hướng khả quan.

"Cảm ơn Tiểu Dạng, em thông minh thật đấy, có muốn làm chung hay không?" Hoa Dạng Chí Vĩ cảm thấy có cô làm chung sẽ bớt được rất nhiều việc.

Hoa Dạng không muốn kham nhiều việc như vậy, lập tức từ chối: "Em phải đi Bắc Kinh học, không có thời gian."
Bình Luận (0)
Comment