Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 172

Hoa Dạng ho nhẹ một tiếng: "Khụ, cũng không có gì khó, chỉ cần siêng giải nhiều đề, học nhiều từ vựng, xem nhiều sách tham khảo, đi học thì nghiêm túc nghe giảng, có gì không hiểu phải hỏi lại ngay..."

Thật ra thành tích hiện tại của Hoa Dạng có một nửa là thiên phú, còn một nửa là nhờ ký ức của kiếp trước, đương nhiên cô cũng không ỷ lại vào tri thức của kiếp trước mà luôn kiên trì nỗ lực học tập, tiếp thu thêm nhiều điều mới, bởi vì cô hiểu rõ không tiến ắt sẽ lùi, phải học- học nữa-học mãi.

Hoa Dạng nói năng hàm súc, Ngôn Mạch lại phán một câu gắn gọn: “Anh với chị họ của em thông minh vốn sẵn tính trời, hai đứa không thể so sánh được đâu."

Hai anh em nhà họ Chu... bọn họ bị xem thường sao? Còn bị học bá khinh bỉ?

Đôi mắt của Chu Văn khẽ chuyển động, nhóc cười hì hì mở miệng: "Anh Mạch, nếu con của anh với chị họ sinh ra thì hẳn phải thông minh lắm nhỉ?"

Trong đầu mọi người nổ bùm một cái, trợn mắt há mồm, nhóc con này nói năng linh tinh gì vậy chứ?

"Lạch cạch”" Đôi đũa trong tay Ngôn Mạch rớt xuống đất, cả người cậu cứng nhắc, lỗ tai cũng nóng bừng.

"Con gì? Con ở đâu ra?" Mặt của Hoa Quốc Khánh cũng đỏ bừng, con gái bảo bối của ông vẫn còn nhỏ, năm năm nữa kết hôn vẫn còn sớm chứ đừng nói chuyện sinh con: "Con nít con nôi không được nói bậy."

Ông thật sự bị lời này của Chu Văn chọc cho tức chết rồi!

Chu Văn cũng không sợ, cười rộ lên đáp: "Cháu chỉ nói ví dụ thôi mài”

Hoa Quốc Khánh tức tới nỗi giơ chân: "Ví dụ cũng không được, bọn họ là bạn tốt là anh em tốt, ngoài ra không có gì khác."

Hoa Dạng theo bản năng nhìn về phía Ngôn Mạch, cô bất ngờ vì thấy mặt cậu ta đỏ lên.

Ồ! Lần đầu tiên cô thấy Ngôn Mạch xấu hổ như vậy đấy!

Mắt Chu Văn sáng long lanh, ngón tay chỉ chỉ Hoa Dạng xong lại chỉ sang Ngôn Mạch, nhóc cảm thấy bọn họ đều là trai xinh gái đẹp, đầu óc lại thông minh, thật sự không nghĩ sẽ sinh một đứa bé kháu khỉnh sao?...

Hoa Quốc Khánh lần nữa trở về quê, chỉ cảm thấy khí phách hăng hái, áo gấm về làng, sung sướng đến nỗi nói không nên lời.

Các thôn dân đồng loạt nói lời khen tặng làm cả người ông đều thoải mái, cả đường đi cười không ngớt miệng.

Trương Tuệ cũng vậy, bà bị nhóm chị em ở trong thôn vây tầng trong tầng ngoài, bọn họ khen Hoa Dạng giỏi giang, nói bà thật có phúc...

Nhà của Hoa Quốc Khánh mua cách nhà cũ một khoảng, đây là nhà hai tâng xây kiểu biệt thự mini, vừa đẹp đẽ lại thực dụng, sân rất lớn có tường bao quanh, là một khoảng riêng biệt.

Bởi vì nhà mới của cô có phong cách độc đáo, những nhà có tiền đều xây kiểu đáng tương tự nhà cô, cho nên cũng không được coi là độc nhất vô nhị.

Có khách đến thì sẽ tiếp ở tâng một, lầu hai là không gian riêng tư, nên người lạ không được tuỳ tiện vào. Chuyến này về quê làm cho Hoa Dạng có chút thở dốc, các thôn dân thật sự rất nhiệt tình, lôi kéo cô nói chuyện ba ngày ba đêm, bởi vì trong thôn có tân sinh viên, mọi người đều được thơm lây, khung cảnh cũng vô cùng náo nhiệt.

Đương nhiên cô cũng tránh mặt ông bà Hoa, không phải bởi vì Hoa Dạng là người mang thù, mà vì bọn họ quá phiền. Một người khóc lóc ép buộc, một người mềm giọng năn nỉ, muốn cô buông tha cho nhị phòng nhà họ Hoa. Hai vợ chông nhà Hoa Quốc Sinh thấy náo nhiệt cũng vào theo, một nhà ba người đoàn tụ, ỷ ôi hồi lâu, nhưng Hoa Dạng cũng không thèm quan tâm đến bọn họ.

Dù sao hai người này cũng là trưởng bối, nhờ vả như vậy cũng khó coi, Hoa Dạng đành phải tìm cách trốn lên tâng hai.

Lầu hai có hai phòng ngủ và một phòng khách, một cái sân nhỏ để uống trà.

Hoa Dạng lười biếng dựa vào sô pha, đôi chân trắng nõn thả lỏng ở trên ghế, dáng vẻ nhìn qua có chút nhàn nhã tự tại.

Ngôn Mạch pha một ly trà táo đỏ cẩu kỷ, cắt thêm một đĩa trái cây, đặt trên bàn trà, thuận tay cầm một quyển tạp chí thong thả đọc.

"Họ hàng nhà cậu nhiệt tình thật đấy.

Mỗi người đều nhiệt tình như lửa, lời nói ngọt như mật."

Hoa Dạng ha ha cười: "Đó là do cậu chưa thấy thái độ của bọn họ sáu năm trước."

Ngôn Mạch nghe vậy trong lòng thoáng chua xót, nếu ngày bé có thể quen biết cô sớm hơn thì tốt biết mấy.

Bỗng có tiếng nói từ dưới vọng lên: "Tiểu Dạng anh với Chí Vĩ có thể đi lên không?”

Là Hoa Chí Hồng, Hoa Dạng nhướng mi đưa mắt ra hiệu với Ngôn Mạch, cậu đành đi xuống mở cửa lầu hai.

Hoa Chí Hồng tốt nghiệp cao đẳng, được phân đến một đơn vị công tác làm nhân viên công vụ, tiền lương không cao nhưng cũng được xem là làm việc cho nhà nước. Chuyện này làm cho người đại phòng nhà họ Hoa vô cùng vui vẻ, địa vị của cả nhà cũng nước lên thì thuyền lên, ở trong thôn cũng thuộc hàng số một số hai. Cậu ta cưới con gái lãnh đạo trong đơn vị, ở cơ quan rất được trọng dụng, có thể nói là người khá thành công, cho nên dáng vẻ cực kì đắc ý.

Nhưng ở trước mặt cô em họ này, Hoa Chí Hồng lại luôn cảm thấy mình thua kém, không có nửa điểm hơn người.
Bình Luận (0)
Comment