Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 175

Trên đường trở lại huyện thành, Hoa Quốc Khánh cẩn thận quan sát sắc mặt vợ con, ông cảm thấy có chút lo lắng cùng bất an. Trương Tuệ nhăn mày chỉ nói một câu: "Về sau đừng mơ tưởng tôi sẽ chu cấp cho bọn họ dưỡng già, cùng lắm là chu cấp chút tiền thôi."

Hoa Dạng đã sớm dựa vào cửa sổ ngủ rồi, đã vậy cô còn ngủ rất say.

Ngôn Mạch xử lý xong xuôi công việc trong tay, liền đi tìm Hoa Dạng: "Tiểu Dạng, chúng ta đi Bằng Thành chơi đi."

Ánh mắt của Hoa Dạng sáng lên, đời này cô còn chưa được đi du lịch, ra ngoài lại không thuận tiện, chỉ cân nghĩ đến việc phải ngồi xe lửa đường dài đã mất hết hứng thú.

"Tại sao đang êm đẹp lại muốn đi đến đó?."

Ngôn Mạch cũng bị lời nói của Hoa Dạng làm động tâm, mọi người đều đổ xô vê Bằng Thành, rốt cuộc thì thành phố đó hấp dẫn đến mức nào?

"Đi xem bên ngoài một chút, nhân tiện muốn nhìn xem có cơ hội làm ăn hay không, đúng rồi chúng ta có thể đặt vé máy bay."

Hoa Dạng vui mừng đồng ý: "Được đó! Được đó! Đúng là cậu rất hiểu tôi."

Hai vợ chồng Hoa Quốc Khánh không yên tâm về cô, nhất quyết không đồng ý cho cô đi xa như vậy, cuối cùng hết cách đành phải để bọn họ cùng đi.

Đi mấy ngày cũng không ảnh hưởng mấy đến công việc làm ăn, hiện tại bà Trương đã được đề bạt lên làm quản lý, công tác xử lí làm cũng rất tốt, không có chỗ nào để chê.

Ngôn Mạch cũng đưa bà Ngôn đi theo, bởi vì bà Ngôn đi đứng không tiện nên không muốn đi, Ngôn Mạch cho người làm ra một cái xe lăn để tiện cho bà di chuyển, khó có dịp bà vẫn còn khoẻ, cho nên cậu muốn đưa bà đi xem thế giới bên ngoài nhiều hơn.

Hoa Dạng rất hưng phấn, vợ chồng Hoa Quốc Khánh cũng rất vui vẻ, mỗi ngày đều cùng nhau bàn bạc xem nên mang theo cái gì, đây là lần đầu tiên bọn họ đi du lịch, lại còn đi bằng máy bay cơ đấy!

Bây giờ ngồi máy bay cũng không phải muốn là được, bởi vì không chỉ cần có quan hệ không thôi, còn phải có đầy đủ các loại giấy tờ.

Không biết làm cách nào Ngôn Mạch lại có được mấy tấm vé máy bay, an ninh của sân bay cũng không khó khăn như sau này, mấy người bọn họ nhanh chóng thuận lợi lên được máy bay.

Vừa lên liền thấy người trên máy bay cũng không nhiều, ước chừng chỉ ngồi đầy một nửa.

Trương Tuệ ngồi cùng bà Ngôn để thuận tiện chăm sóc, với lại hai người họ cũng đã sớm thân như mẹ con.

Hoa Quốc Khánh hưng phấn sờ phải sờ trái giống như người nhà quê mới lên thành phố.

Hoa Dạng nhìn thấy, không nhịn được mà bật cười.

"Cha, mau lấy máy chụp ảnh ra đi, chúng ta cùng nhau chụp một tấm”

Hoa Quốc Khánh nghe thấy cô nhắc nhở, liên hưng phấn lấy máy ảnh xách tay trong túi hành lý ra, vui vẻ nhờ người ta chụp giúp mấy tấm ảnh có mặt tất cả mọi người. Ông còn cảm thấy chưa đã nghiền, lại bảo Hoa Dạng chụp riêng cho ông thêm mấy tấm, còn cố ý dặn dò Hoa Dạng phải chụp cả phi công vào khung hình.

Hoa Dạng bật cười, nghĩ thầm lòng ham hư vinh của cha mình cũng lớn thật đấy!

Thấy bọn họ chụp không dứt, Ngôn Mạch đành duỗi tay đoạt lấy máy chụp hình:

"Tiểu Dạng, chúng ta còn chưa chụp chung tấm nào đâu, mau đến đây cùng chụp một tấm, chú giúp chúng cháu chụp một tấm thật đẹp nhé!"

Hoa Dạng vui vẻ đi qua, hai người dựa sát đầu vào nhau, cùng mỉm cười nhìn vào ống kính, tấm ảnh chụp ra nhìn vô cùng thân mật.

Hoa Quốc Khánh nhìn tấm ảnh kia, trong lòng hiện lên tia khác thường, nhưng rất nhanh đã bị những lời bình luận về tấm ảnh hấp dân lực chú ý, nhất thời quên mất tia sáng vừa mới xẹt qua.

Ồn ào một trận xong, Hoa Quốc Khánh trở lại ngồi gần vợ, còn Hoa Dạng tìm một vị trí yên tĩnh cạnh cửa sổ, lấy ra sổ ghi chú bắt đầu ghi chép.

Đi ăn uống chơi bời, điều quan trọng nhất là cần phải tìm được một khách sạn trú chân thật tốt để nghỉ ngơi thoải mái. Nói đến khách sạn, cô bỗng nhiên nhớ tới khách sạn thiên nga trắng, đây là khách sạn năm sao nổi tiếng nhất lúc bấy giờ, có nên đi tham quan một chút hay không nhỉ?

Ngôn Mạch ngồi cạnh cô, đầu cậu hơi cúi xuống, hai mắt nhắm lại hình như đã ngủ rồi, gần đây cậu ta rất bận, chắc cũng không có được giấc ngủ ngon.

"Lạch cạch." Có thứ gì vừa rớt xuống đất, Hoa Dạng cúi xuống nhặt lên, vừa nhìn liền thấy là bóp da của Ngôn Mạch.

Lúc cô nhặt lên, cái bóp vô tình mở ra, Hoa Dạng nhìn thấy đồ vật bên trong thì ngây ngẩn cả người, sao lại là ảnh chụp của cô? Tấm ảnh này chụp từ bao giờ?

Trong ảnh cô tươi cười rạng rỡ, tóc tết đuôi ngựa, nhìn có vẻ tràn trê sức sống, đây là...

Nội tâm cô chấn động, trong đầu xẹt qua một tia sáng, cả người đều mơ hồ.

Hoa Dạng ngẩn ngơ một lúc lâu, lặng lẽ cất lại bóp da vào túi của Ngôn Mạch, cơ thể dựa vào cửa sổ, nhắm mắt lại giấu đi những suy nghĩ phức tạp.
Bình Luận (0)
Comment