Hoa Dạng không hề hay biết, Ngôn Mạch bên cạnh đã sớm hé mắt nhìn mình, khoé miệng cậu hơi nhếch lên, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Xuống máy bay, Ngôn Mạch gọi một chiếc taxi đưa mọi người về khách sạn.
Khách sạn bọn họ ở là khách sạn Kim Bích, nội thất cả bên ngoài lẫn bên trong đều huy hoàng, đèn thuỷ tinh trang trí rất bắt mắt, cả đám nhìn một hồi mà như lạc vào một thế giới khác. Hoa Dạng đã trải qua nhiều việc đời, cho nên cũng không quá ấn tượng. Nhưng vợ chồng Hoa Quốc Khánh thì khác, hai vợ chồng mắt chữ a miệng chữ o, liên tục cảm thán rồi xuýt xoa, cảm thấy chỗ này mới lạ đến mức nhìn hoa cả mắt.
Ngôn Mạch đi làm thủ tục nhận phòng, Hoa Dạng đứng chờ cùng mọi người, cô vừa cười vừa giới thiệu đồ vật trong phòng, sắc mặt không thấy gì là khác thường.
Hoa Quốc Khánh cầm máy ghi hình để quay lại, tâm trạng của ông vô cùng vui vẻ, luôn miệng nói nhất định phải mang về khoe với hàng xóm.
Đột nhiên, có hai người lao về phía ông, máy quay mà Hoa Quốc Khánh đang cầm trên tay cũng rơi xuống đất, ông lập tức nóng nảy trừng mắt lên nhìn.
Cái máy quay này rất quý giá, bởi vì đây là quà sinh nhật mà Hoa Dạng tặng cho ông.
Máy quay bị rơi xuống đất cho nên đã bị hư, Hoa Quốc Khánh cực kì đau lòng, ông vội bắt lấy một người trong đám đụng vào mình: "Anh đền máy quay cho tôi ngay đi."
Đối phương là một nhóm có khoảng bảy tám người, có cả nam lẫn nữ, ăn mặc trang điểm thời thượng, vừa nhìn đã biết là con cháu nhà có tiền. "Ai bảo ông không chú ý, giờ còn trách ai được?" Một người trẻ tuổi nói với giọng kiêu ngạo.
"Đồ nghèo kiết hủ lậu, ai đời cầm máy quay trong khách sạn quay tới quay lui, đúng là đồ quê mùa không hiểu việc đời. Mau buông tay tôi ra, quần áo này là mua từ Cảng Đảo, rất quý giá đấy, làm rách rồi ông có đền nổi không?"
Đối phương cậy đông người, coi trời bằng vung, Hoa Quốc Khánh trước giờ chưa gặp qua loại người này bao giờ, trong lòng cũng hơi hoảng, dân dần nới lỏng tay.
Một giọng nói lạnh băng vang lên: "Quý đến mức nào?"
Hoa Quốc Khánh nhìn thấy con gái lập tức có chỗ dựa: "Tiểu Dạng, bọn họ khi dễ cha”
Dáng vẻ này của ông cực kỳ giống đứa con nít chịu ấm ức, thấy người lớn liền cáo trạng.
Đám người kia nhìn thấy Hoa Dạng thì ánh mắt liền sáng rực, chỉ thấy một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều đi tới, hào quang toả ra bốn phía, cho dù có chút phong trần mệt mỏi, cũng không che được vẻ quý phái của cô.
Hoa Dạng nhặt máy quay dưới đất lên, hơi hơi nhíu mày: "Cái máy ảnh này hư rồi, trị giá của nó là 2500 tệ, mấy người nhanh đền bù đi."
Cô không hề thương lượng mà dứt khoát nói ra phương án giải quyết, làm hư đồ đạc của người khác thì phải bồi thường, đây không phải là chuyện đương nhiên sao?
Hoắc Lăng Vân không thiếu chút tiền ấy, đôi mắt nhìn Hoa Dạng phát ra một tia sáng, cảm thấy cô gái này đúng là gu của cậu ta: "Tiền có thể thương lượng, trước hết chúng ta làm quen đã!"
Cậu ta vốn là phú nhị đại, cha của Hoắc Lăng Vân đã dùng mười năm để phát triển sự nghiệp trở thành gia tài bạc vạn như bây giờ. Cho dù kiếp này cậu ta chỉ ngồi chơi xơi nước, cũng ăn sung mặc sướng cả đời.
Bởi vì trong nhà có tiên, cậu ta liền học theo người khác ăn nhậu chơi bời, thay bạn gái như thay áo. Trong mắt của cậu ta, kể cả diễn viên nổi tiếng thì cũng chỉ cần có tiền là sẽ mua được.
Lần đầu tiên Hoắc Lăng Vân nhìn thấy Hoa Dạng đã yêu thích không thôi, cảm thấy mình nhất định phải có được cô gái này.
Bạn bè cậu ta nhìn thấy thế liền làm mặt quỷ rồi buông lời trêu chọc: "Haizz, lại coi trọng con gái nhà người ta? Mấy ngày trước mới cặp với một tiểu minh tinh, chẳng lẽ lại chán rồi?"
Hoa Dạng nhàn nhạt quét mắt đánh giá cậu ta một cái, sau đó thờ ơ nói: "Tôi không làm bạn với kẻ không có học vấn và không nghề nghiệp, ăn chơi trác táng sẽ làm giảm giá trị con người của tôi."
Không cần phải khách sáo với loại cậu ấm như cậu ta làm gì, càng khách sáo thì chỉ tổ làm cậu ta nghĩ rằng cô dễ bị bắt nạt, thậm chí còn cho rằng mình là thùng rỗng kêu to.
Người có tiên luôn nghĩ rằng có tiền mua tiên cũng được.
Sắc mặt của Hoắc Lăng Vân lập tức bị đông cứng, dù cô không cho cậu ta mặt mũi, nhưng cậu ta vẫn sẽ phá lệ mà bỏ qua, bởi vì vẻ ngoài của Hoa Dạng rất xinh đẹp: "Cô nói cái gì? Cô có biết tôi là ai không?”
Đám bạn bên cạnh Hoắc Lăng Vân nhao nhao hưởng ứng: "Người đẹp! Cậu ấy là Hoắc đại thiếu gia, khách sạn này cũng là của nhà cậu ấy đấy!"
"Nói mấy lời vô nghĩa này làm gì, tôi lại không phải bạn của cha cậu ta?" Hoa Dạng không nhanh không chậm, kéo Hoa Quốc Khánh ra phía sau lưng, liếc mắt nhìn đám người kia: "Chẳng lẽ thời buổi này kết bạn còn phải dựa vào danh tiếng của cha mẹ, vậy thì càng chứng tỏ cậu rất vô dụng."
Cả đám phú nhị đại lập tức bị đứng hình, cảm thấy vô cùng xấu hổ.