Hoắc Lăng Vân vừa nghe mấy lời của Hoa Dạng liền xụ mặt buồn bực, trước nay chưa bao giờ cậu gặp được cô gái nào không biết thức thời như vậy: "Này! Nhà tôi rất giàu đấy!"
Hoa Dạng không nhịn được mà bật cười: "Anh chàng này, chắc là trí thông minh của cậu chỉ đạt ở mức 80 thôi nhỉ?"
Cho nên mới nói phú nhị đại và thiên tài không cùng một đẳng cấp, cảnh giới cũng khác nhau.
Khi Hoa Dạng cực khổ dốc sức làm việc, đám phú nhị đại như bọn họ chỉ biết chơi bời lêu lổng, còn không thì nhậu nhẹt tán gái.
Cô và Ngôn Mạch là những người xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, để đi được tới ngày hôm nay, bọn họ đã trải qua vô vàn mưa gió, cũng mài dũa bản thân mình ngày càng thành thục và mạnh mẽ hơn.
Hoắc Lăng Vân trừng lớn hai mắt, làm sao cô biết được trí thông minh của cậu ta là bao nhiêu, cậu cũng chưa bao giờ làm kiểm tra thử: "Cô nói vậy là có ý gì?
Cho dù cậu học không giỏi, thì vẫn có thể kế thừa sản nghiệp, làm cậu ấm con nhà giàu, mọi người đều phải nể mặt gọi cậu ta một tiếng Hoắc thiếu. Vậy mà cô gái trước mặt lại dám xem thường mình, thật là tức chết cậu ta mài
Ngôn Mạch làm xong thủ tục, lập tức đi tới che ở trước người Hoa Dạng, thần sắc lạnh lùng: "Nói vậy cũng nghe không hiểu? Ý cậu ấy nói trí thông minh của cậu rất thấp, nếu không có bản lĩnh, nhiều tiền thì có ích lợi gì? Để cho cậu thừa kế cũng không giữ được sản nghiệp, sớm muộn gì cũng phá sản cho coi."
Ngôn Mạch hung hăng chửi rủa trong lòng một trận, lúc cúi đầu xuống thì vẻ mặt đã trở lại bình thường, giọng nói cực kỳ dịu dàng hỏi: "Tiểu Dạng, có muốn đổi khách sạn hay không?"
"Sao phải đổi?" Chẳng lẽ tên này còn có thể nửa đêm xông vào phòng cô làm xằng làm bậy? Cô mới không thèm sợ những người như vậy.
Hoa Dạng nhìn Hoắc Lăng Vân, khoé miệng khẽ nhếch lên một độ cong: "Nếu tên này dám làm bậy, tôi sẽ cắt cái chân thứ ba của cậu ta."
Hoắc Lăng Vân theo bản năng khép chân lại, lui về phía sau vài bước: "Cô là con gái con đứa kiểu gì vậy, nhìn thì xinh đẹp dịu dàng mà lại đanh đá như vậy."
Ngôn Mạch nghĩ nghĩ thấy cũng đúng: "Chúng tôi là khách nghỉ trong khách sạn nhà cậu, nếu xảy ra chuyện gì, khách sạn nhà cậu cũng coi như hết đường làm ăn, Hoắc thiếu thấy tôi nói có đúng không? Cậu phải bảo vệ chúng tôi thật tốt, ở trong khách sạn hay ra ngoài cũng vậy, nếu không cậu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội đâu."
Những người xung quanh hiện trường ồ lên một tiếng, cảm thấy lời này của Ngôn Mạch rất có lý.
Hoa Dạng cười tủm tỉm gật đầu: "Không sai, đúng là đạo lý này, nếu chúng ta xảy ra chuyện gì cậu ta chính là kẻ tình nghi lớn nhất. Cậu mau đưa tiền đi, nhanh lẹ lên chút, chúng tôi không rảnh rỗi giống cậu, thời gian của chúng tôi rất quý giá.
Sắc mặt của Hoắc Lăng Vân lúc xanh lúc trắng, nhìn qua rất khó coi, hai người này làm cậu ta cảm nhận được áp lực xưa nay chưa từng có.
Khí thế lúc nói chuyện thật uy nghiêm, trông chả khác gì cha của cậu ta.
Hoắc Lăng Vân cắn chặt răng, móc bóp lấy ra toàn bộ tiên trong đó đưa cho Hoa Dạng: "Dư lại thì cho cô hết đấy"
Đây là thói quen của cậu ta từ trước đến nay, nhằm khoe khoang ta đây là con nhà giàu, lắm tiên nhiều của. Mỗi lần làm vậy thì mọi người đều nhìn cậu ta bằng ánh mắt hâm mộ, Hoắc Lăng Vân cảm thấy cô gái trước mắt cũng sẽ không phải là ngoại lệ.
Ai ngờ Hoa Dạng cũng không tức giận trước thái độ cà lơ phất phơ của cậu ta, cô tự nhiên cầm lấy rồi thong thả đếm, sau khi đếm xong cô lại nở một nụ cười xấu xa, ánh mắt hơi hơi híp lại nói: "Chỉ có 2100. còn thiếu 400”
Mọi người xung quanh: ”..."
Hoắc Lăng Vân lập tức bị sặc, suýt chút nữa thở không nổi, mặt đỏ đến nỗi hận không thể tìm cái lỗ nào để chui vào, mấy thằng bạn bên cạnh móc ra 400 rồi đưa cho Hoa Dạng. Lúc này vị Hoắc thiếu kia cũng không dám lên mặt nữa.
Hoa Dạng hơi hơi mỉm cười, cầm tiên đưa cho Hoa Quốc Khánh, quay đầu kéo tay bà Ngôn, tay kia thì kéo hành lý rồi thong thả bước đi.
Phong thái của cô vừa tự tin lại quyết đoán, vừa nhìn đã thấy cực kì toả sáng.
Mọi người đều không hẹn mà có chung một suy nghĩ: Đúng là phong cách của người quý phái.
Hoắc Lăng Vân nhìn đoàn người biến mất ở thang máy, sắc mặt của cậu ta cực kì khó coi, hận không thể lập tức biến mất khỏi chỗ này.
Tròng mắt đám anh em của cậu ta khẽ chuyển động, cả đám lấy lòng nói: "Hoắc thiếu, làm sao bây giờ? Có muốn bọn em tìm người dạy cho bọn chúng một bài học hay không?”
"Biến!" Hoắc Lăng Vân có ngốc cũng hiểu được, lúc này tuyệt đối không được động vào đối phương, trước hết phải điều tra lai lịch của bọn họ đã.
Cậu ta nghĩ nghĩ, lại lấy điện thoại gọi cho phòng lễ tân: "Là tôi! Đám người mới tiến vào đang ở phòng nào?"
Lễ tân nơm nớp lo sợ trả lời: "Dạ, là phòng tổng thống ở tầng cao nhất thưa Hoắc thiếu."