Hoa Dạng cười cười khả ái, quay đầu nhìn ông Hoắc: "Hoắc tiên sinh, tôi có thể dùng bữa không? Có chuyện gì ăn no rồi nói sau vậy."
Đời này ông đã gặp qua vô số người, nhưng chưa từng gặp cô gái nào kỳ quái như vậy, trước mặt đại phú hào như ông nhưng vẫn có thể bình tĩnh thong dong, dường như không có chuyện gì có thể làm cô mất khống chế.
Rõ ràng là Hoa Dạng nhỏ tuổi hơn ông rất nhiều, nhưng lại không hề bị khí thế của ông ta áp đảo.
Ông Hoắc hắng giọng ra hiệu, trợ lý lập tức đi đến, kính cẩn chờ phân phó.
"Gọi đồ ăn đi, tôi mời khách."
Hoa Dạng cũng không khách khí: "Tôi muốn bào ngư nấu tai heo, thịt bồ câu non, thịt cua, điểm tâm có sủi cảo tôm, bánh dày xoài, canh phật nhảy tường... Bà Ngôn, bà muốn ăn gì? Cha, mẹ hai người muốn ăn gì thì cũng kêu đi. Đừng khách sáo, ông chủ lớn mời khách mà, chúng ta phải nể mặt, gọi nhiều một chút mới được.
Ông Hoắc nhịn không được nhìn Hoa Dạng nhiều thêm mấy lần, tính cách cùng khí chất này, đúng là thích hợp làm người của nhà họ Hoắc.
Ngôn Mạch theo bản năng đổi chỗ ngồi, ngăn trở tâm mắt của ông ta, nhìn cái gì mà nhìn.
Khoé miệng Hoa Quốc Khánh giật giật, con gái ông đúng là vô tư. Nhưng nhìn thái độ của cô làm ông bình tĩnh lại phần nào, hiện tại ông cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
"Cha muốn ăn heo sữa nướng, vịt quay."
Hoa Dạng cười tủm tỉm gật đầu: "Được, còn mẹ?” Trương Tuệ đã có thói quen nghe lời con gái, không hề tỏ ra sợ hãi, lập tức nói món mà mình muốn ăn: "Mẹ muốn ăn bánh cuốn, cái này ở huyện không có.
"Mẹ muốn ăn lần sau con làm cho mẹ ăn, làm cũng không khó."
Nói xong Hoa Dạng lại nhìn về phía của bà Ngôn: "Bà đừng lo lắng, trời còn chưa sập, dù có sập cũng có Ngôn Mạch chống đỡ. Cậu ấy rất cao lớn và đáng tin mà
Bà cụ Ngôn nghe vậy liền bật cười: "Đúng, đúng! Ngôn Mạch là chồng chưa cưới của cháu, có chuyện gì cứ để nó gánh vác."
Sắc mặt Hoa Quốc Khánh lập tức cứng đờ, cố gắng nhịn để không phản bác. Đậu xanh! Gì mà chồng chưa cưới, ông còn chưa đồng ý mà! Ông mới không nhận đâu!
Qua một lúc, đồ ăn nhanh chóng được bê lên, dọn đầy hẳn một bàn, nhìn qua cực kì hoành tráng. Hoa Dạng nếm thử từng món, cuối cùng cắn một miếng đồ kho, rồi để sang một bên, sau đó cô khẽ lắc đầu.
Trương Tuệ cũng nếm thử thịt nguội, lắc đầu nói: "Không ngon bằng của nhà chúng ta."
Bà đi đến đâu cũng tranh thủ nếm một chút đồ kho ở đó rồi so sánh với món của nhà mình. Cửa hàng món kho của nhà bà đã mở được sáu năm, qua nhiều lần sửa đổi và cải thiện công thức, cuối cùng cũng đã cho ra được công thức nước sốt ngon tuyệt, bởi vậy cửa hàng mới ngày càng đông khách, ai ai cũng thích ăn món kho của nhà họ Hoa.
Hoa Dạng nhẹ nhàng nhận xét: "Không đủ độ lửa, phải nấu lâu thêm một tiếng, cho thêm hai loại gia vị nữa là chuẩn vị rồi."
Mẹ con nhà họ Hoắc ở đối diện trừng mắt liếc cô, đã mời cô ta ăn mà còn chê bai kén chọn, thật là đáng ghét! Không ngon? Nước sốt thịt nguội của nhà hàng này bán rất chạy, đúng là đồ quê mùa không biết thưởng thức.
Hai mắt của Trương Tuệ sáng lên: "Con có thể nếm ra công thức của nước sốt này sao?"
Con gái bà có một khả năng đặc biệt, chỉ cân nếm qua một lần, liền có thể nấu lại món có hương vị y hệt, còn gia giảm nêm nếm gia vị để món ăn càng ngon hơn.
Lưỡi của Hoa Dạng rất nhạy, mấy việc này cũng không thành vấn đề: "Có thể ạ, bạch chỉ, sa nhân, bạch khấu, bát giác, ngọc quả, thảo quả, nhục quế, tiểu hồi, thiên lí, ớt khô... Nước cốt là xương heo hầm với gà rừng để lửa nhỏ hầm suốt bốn năm tiếng."
Nước sốt đặc chế của nhà cô còn có thêm một vài bí quyết nhỏ, trước tiên mài đường phèn cho thật nhỏ, đổ vào chảo đảo lên, lúc đầu để lửa vừa, đảo tâm mười phút, sau đó lại dùng lửa nhỏ đảo thật nhanh rồi tắt bếp. Đây là bước mấu chốt, nếu không làm tốt bước này thì món ăn làm ra không thể gọi là hoàn hảo được.
Nếu tỉ mỉ nếm thử thì thấy món thịt nguội ở nhà hàng này có vị hơi đắng đắng. Nhưng chỉ có một chút mà thôi, nếu không để ý thì sẽ không nhận ra, trừ khi có người nhắc tới thì chỉ cần nếm lại cẩn thận là sẽ cảm nhận được.
Dù đã có đường phèn át đi vị đắng, người thường ăn sẽ không thấy gì, nhưng có một số người vị giác nhạy bén vân có thể nhận ra được.
Ông Hoắc nhìn chằm chằm vào Hoa Dạng, cảm thấy cô gái này đúng là không phải người thường.
Hoắc Lăng Vân cảm thấy rất khó chịu, chỉ vì cô gái trước mặt mà cậu ta bị cha mắng một trận xối xả.
Không phải là một đứa con gái bình thường thôi sao? Sao lại giỏi giang như vậy?
Cậu ta trợn mắt hỏi: "Nhà cô cũng bán món kho?”
Hoa Dạng nhướng mày: "Đúng vậy! Chỉ là buôn bán nhỏ thôi”
Hoắc Lăng Vân nghe vậy liền cười chế nhạo: "Ha ha, chỉ là quán ăn lê đường thôi mà dám phách lối như vậy, tôi còn tưởng cô là công chúa cơ đấy!"