Hoa Dạng trợn trắng mắt, cô lại bị người khác xem thường, hừ, xem ra mình phải nỗ lực thêm nữa thì mới được.
Chờ cô đứng trên đỉnh cao nhất để xem ai còn dám coi thường cô.
"Thế đạo bây giờ cũng rất coi trọng nhan sắc, đẹp trai mới là chân lý, thật ngại quá, tôi chỉ thích người đẹp trai anh tuấn mà thôi."
Cô thuận thế ôm eo Ngôn Mạch, vẻ mặt dịu dàng e lệ, cậu ta có chút khẩn trương siết chặt eo cô, trong lòng nổi lên tia ngọt ngào.
"Leng keng!" Cửa thang máy vừa mở, Hoa Quốc Khánh từ bên trong đi ra, thấy một màn này ánh mắt mở lớn, lập tức gọi Hoa Dạng: "Tiểu Dạng, A Mạch hai đứa làm gì ở đây vậy?"
Lại còn ôm eo thân mật như vậy... Không đúng, hình như có gì đó sai sail
Trương Tuệ đỡ bà Ngôn bước tới, khẽ đẩy ông chồng nhà mình ra, vừa thấy hình bóng quen thuộc ở trước mặt thì bà liền sửng sốt, sao hai đứa bé này lại ôm ôm ấp ấp nhau?
Cho dù trước kia có thân mật đến mấy thì bọn nó cũng không tiếp xúc thân thể bao giờ.
Thân thể của Hoa Dạng khẽ cứng đờ, sao lại trùng hợp vậy không biết? Khuôn mặt nhỏ nhiễm lên một tia đỏ ửng, cô hơi nới lỏng tay, ai ngờ lại bị Ngôn Mạch siết chặt hơn: "Chú, người phụ nữ này muốn bao nuôi Hoa Dạng một tháng năm vạn.”
Tin này vừa nói ra nghe như sét đánh ngang tai, Hoa Quốc Khánh trợn trắng mắt: "Bà... Bà ta không phải là nữ sao?"
Ngôn Mạch ho một tiếng, liền cất giọng giải thích: "Bà ta muốn bao nuôi Tiểu Dạng, để cô ấy làm bạn gái của con trai bà ta, đợi qua mấy năm đến khi con trai bà ta kết hôn, sẽ dùng một trăm vạn đuổi Tiểu Dạng đi“
Hoa Quốc Khánh nghe vậy, lửa giận xông thẳng lên đầu, cả người phát run, nếu không phải bà ta là phụ nữ, ông đã sớm lao vào vả cho một phát.
Hoa Dạng tức giận trừng mắt liếc cậu, ai bảo cậu ta dám mượn chuyện này để dời đi sự chú ý.
Ngôn Mạch hơi mỉm cười, cậu cũng có nói gì sai đâu?
Hoa Quốc Khánh ngại mặt mũi nên đứng im, nhưng Trương Tuệ thì không. Chỉ thấy bà lao tới vả cho bà Hoắc hai cái bạt tai, lúc này đôi mắt của Trương Tuệ đỏ ngầu như một con thú dữ: "Bà muốn gì? Dám bắt nạt Tiểu Dạng của chúng tôi hả, bà nghĩ nhà tôi thiếu một trăm vạn sao? Khinh người quá đáng!"
"Có tiền thì tưởng mình hay lắm chắc!"
Bà Hoắc bị tát hai cái thì sững người, bây giờ mới kịp phản ứng, bà ta nhanh chóng nắm lấy tóc của Trương Tuệ, cô gái kia cũng ở bên cạnh phụ một tay, cuối cùng trực tiếp biến thành hai đánh một.
Hoa Dạng nhíu mày, cầm túi xách đập liên tục vào hai người kia, bởi vì túi của cô rất cứng, cho nên đánh vào người cực kì đau.
Hai người bọn họ lập tức chạy trối chết, miệng còn liên tục kêu gào: "Mau gọi bảo vệ, nhanh lên!"
Trong phòng họp của khách sạn, một đám người ngồi nhìn nhau, sắc mặt của người nào người nấy đều không tốt cho lắm.
Ông Hoắc vừa nghe tin cũng vội chạy tới, hiện tại ông ngồi ở ghế chủ toạ, nhìn vợ mình mặt sưng mũi tím, lại nhìn Trương Tuệ tóc tai rối bời, cả người đều phát bực.
Ở khách sạn nhà mình đánh nhau với khách hàng của mình, chuyện này đồn ra ngoài dễ nghe sao? Có muốn làm ăn hay không? Còn ngại người không đủ nhiều sao?
Bà Hoắc cực kì tức giận, hung hăng nhìn mẹ con Trương Tuệ, hai mẹ con nhìn lịch sự văn nhã như vậy, thế nhưng lại là người đàn bà đanh đá, mình đúng là đã lâm to, còn tưởng Hoa Dạng là một cô gái nhu nhược yếu đuối.
"Chồng, bọn họ đánh tôi, ông phải giúp tôi xả giận đấy!"
"Câm miệng cho tôi" Ông Hoắc quát lớn một tiếng, cũng không để ý đến trong phòng còn có người ngoài, đầu óc nóng lên chỉ biết tức giận, không màng tới đại cục. Nhưng ông ta phải làm sao? Đây là người vợ hợp pháp, còn sinh cho ông một đứa con trai, đại diện cho toàn bộ mặt mũi của ông.
Hoa Quốc Khánh nhìn Trương Tuệ có chút khẩn trương, dù sao đây cũng là địa bàn của người khác.
"Ọc ọc!" Một tiếng kêu phá vỡ sự yên lặng, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cô.
Hoa Dạng xoa xoa bụng mình, cười tủm tỉm phất tay: "Hoạt động gân cốt một phen nên đói bụng, gọi người phục vụ vào đi, tôi muốn gọi vài món ăn"
Cô tự nhiên hào phóng, đảo khách thành chủ, coi đây là nhà mình mà không có một chút ngại ngùng.
Ông Hoắc nhìn Hoa Dạng với vẻ đăm chiêu, cảm thấy cô gái này không giống cha mẹ mình tí nào. Đương nhiên không phải nói về ngoại hình mà là phần khí độ thong dong, khí định thân nhàn kia.
Rõ ràng là bé nhất nhà, nhưng lại có phong phạm của người cầm đầu.
Bà Hoắc vừa nghe Hoa Dạng nói vậy thì thét chói tai: "Cô còn có tâm trạng để ăn hả, đúng là đồ hồng nhan hoạ thuỷ, chúng tôi ra nông nỗi này tất cả là tại cô."
Hoa Dạng sờ sờ mặt mình, sau đó tươi cười cực kỳ rạng rỡ: "Tôi đẹp đến nỗi làm phụ nữ phải đánh nhau sao? Thật ngại quá đi mất, bà Hoắc giận dữ vì hông nhan đánh nhau trong khách sạn nhà mình, xem ra đây đúng là việc xứng đáng được ghi vào sử sách."
Bà ta hít sâu một hơi để kiêm chế cơn giận, suýt chút nữa đã bị nội thương, mấy lời này nói vậy mà nghe được sao?