Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 180

Ánh mắt đánh giá của bà ta làm Hoa Dạng cảm thấy khó chịu, cô cũng không phải thịt heo, nhìn như vậy là có ý gì?

"Bà là ai? Tôi không quen biết bài"

Cô gái trẻ tuổi kia nhìn Hoa Dạng bằng ánh mắt kỳ quái, khó nén nổi một tia ghen ghét: "Đây là Hoắc phu nhân, mẹ ruột của Hoắc thiếu."

Hoa Dạng bừng tỉnh, nhẹ gật đầu xem như chào hỏi: "Chào bà."

Cô chỉ chào đúng một câu, cũng không nói thêm câu nào, bởi vì cô không muốn có bất kỳ liên luy hay dính dáng gì đến họ.

Bọn họ nhiều tiền thì liên quan gì đến cô?

Bà Hoắc có dáng người đầy đặn, khuôn mặt trang điểm đậm, trên cổ đeo một chiếc vòng phỉ thuý, nhìn rất ra dáng của dân đại gia.

"Hoa Dạng à?”

Bà Hoắc cuối cùng cũng đánh giá xong, bà vừa lòng gật đầu: "Rất xinh đẹp, dáng người cũng không tồi, khí chất tạm được, nhìn có vẻ sạch sẽ: "Này, cô làm bạn với con trai tôi đi, nó rất thích cô đấy."

Bà ta không thích mấy cô gái hay đi với con mình, để con bà học hư theo mấy đứa đó, chẳng bằng làm bạn với một cô gái sạch sẽ đàng hoàng còn tốt hơn gấp mấy lần.

"Hả?" Hoa Dạng nghe xong mấy lời này thì vô cùng kinh ngạc, sao lại không theo đúng kịch bản thế này?

Sắc mặt của Ngôn Mạch cũng trâm xuống. Người đàn bà điên này từ đâu ra vậy không biết?

Bà Hoắc lấy tư thái bề trên nhìn Hoa Dạng: "Cô làm bạn gái của nó đi, chọn lúc thuận tiện khuyên nhủ nó đến công ty học tập, thuận lợi điều hành công ty thật tốt, đến lúc đó tôi sẽ không để cô phải chịu thiệt thòi."

Con trai mình không chịu nghe lời, cả ngày chỉ biết ăn nhậu chơi bời, không có chí cầu tiến, làm bà cả ngày đều phải lo lắng cho nó.

Bà Hoắc cũng chỉ có một đứa con trai này, chồng bà bên ngoài không thiếu phụ nữ, nói không chừng cả con riêng cũng có rồi.

Hoa Dạng thờ ơ đáp lại: "Xin lỗi! Tôi không có hứng thú với con trai bà."

Chỉ là người qua đường cô cũng không thèm để trong lòng, chưa kể Hoa Dạng ở khoản kết bạn cũng rất kén chọn, nhân phẩm và năng lực phải là người không kém cỏi.

Sắc mặt bà Hoắc nhanh chóng biến đổi, trong lòng có chút không thoải mái, trong mắt của bà ta, con trai mình là tốt nhất, muốn cưới công chúa cũng không thành vấn đề: "Mỗi tháng tôi sẽ cho cô năm vạn tiền tiêu vặt, tiền này sẽ được duy trì cho đến khi nó kết hôn."

Hoa Dạng nghe thấy lời này liền cảm thấy bị xúc phạm: "Ý bà là bà đưa tiền vì muốn tôi làm bạn gái cậu ta, nhưng không xứng đáng làm vợ, có đúng không?"

Ha ha! Đúng là logic của kẻ có tiền.

Có chút tiền thì có thể muốn làm gì thì làm sao?

Bà Hoắc này cũng quá kém sang đi, nhà giàu mới nổi đúng là không có phong độ.

"Cô là người thông minh, cớ gì còn cần tôi nói toạc ra?"

Bà ta cảm thấy nhà họ Hoắc có tiên có thế, đối tượng kết hôn đương nhiên là phải môn đăng hộ đối: "Tôi cũng không để cô thiệt thòi đâu, cứ yên tâm đi, phí chia tay là một trăm vạn."

Cô gái trẻ đi cùng bà Hoắc trừng mắt về phía Hoa Dạng, trong ánh mắt xen lẫn một tia ghen ghét cùng hâm mộ.

Cả đời cô ta chắc cũng không kiếm nổi cả trăm vạn!

Ngôn Mạch rốt cuộc nghe không nổi nữa, đây là dạng người gì chứ?"Chỉ một trăm vạn lại muốn mua đứt tự tôn và tuổi thanh xuân của người phụ nữ. Nếu bà thừa tiền thì đi quyên góp từ thiện đi-"

Không phải cậu to mồm, mà cậu ta và Hoa Dạng đã gặp qua đủ loại người, tiền tiết kiệm của Hoa Dạng cũng gấp mấy lần con số này.

Dù nhà giàu nhưng cô vẫn luôn khiêm tốn, ở huyện thành nhỏ cũng không lộ ra tài phú, ngày thường ăn mặc cũng chỉ tốt hơn người bình thường một chút. Sau khi tốt nghiệp trung học Hoa Dạng mới lấy danh nghĩa của mình bắt đầu mở xưởng làm ăn.

Bản lĩnh nhìn thấu thời cuộc và tài kinh thương thiên phú của cô vô cùng xuất chúng. Bà ta dựa vào đâu mà dám xem thường Hoa Dạng?

Bà Hoắc đã sớm để ý đến Ngôn Mạch, bởi vì chàng thanh niên này không những trẻ tuổi lại đẹp trai, cho dù đi đến đâu cũng sẽ toả ra ánh hào quang: “Cậu là ai?"

Ngôn Mạch nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hoa Dạng: "Là thanh mai trúc mã, cũng kiêm luôn chồng chưa cưới của cô ấy."

Hoa Dạng sặc nước miếng, tên ranh con này! Cái gì mà chồng chưa cưới chứ

Bà Hoắc vừa nghe liền không vui, xưa giờ chỉ có con trai bà ghét bỏ người khác, chứ làm gì có ai được ghét bỏ con bà ta bao giờ: "Trên đời này có rất nhiều người như cô, nhưng người có thể làm cô phất lên chỉ sau một đêm, lại chỉ có một người."

Ánh mắt Ngôn Mạch trầm hẳn xuống:

"Con trai bà dù bàn về ngoại hình hay trình độ học vấn đều thua xa tôi, ánh mắt của Tiểu Dạng nhà tôi cũng không thấp như vậy, ai đời lại bỏ qua một vì sao sáng để nhặt một kẻ vô dụng đâu, bà thấy tôi nói có đúng không?"

"Gì? Đồ vô dụng á?" Bà Hoắc tức giận quát lớn: "Đẹp trai thì có ích lợi gì? Tiền bạc là vạn năng, có thể mua được tất cả, Hoa Dạng, bây giờ cô chọn đi"
Bình Luận (0)
Comment