"Thật không giấu gì hai người, thị trường kinh tế hiện tại bị đình trệ, mọi người đều nản lòng thoái chí, cũng không biết có thể hồi sinh hay không, ngay cả tôi tháng sau cũng không biết có bị sa thải hay không nữa."
"Không sao." Ngôn Mạch cười nói: "Tôi rất xem trọng anh, thị trường chứng khoán có lên có xuống là bình thường”
Trân Thao không có lạc quan được như vậy: "Cục diện này còn không biết kéo dài trong bao lâu, mọi người đều không có lòng tin."
Ngôn Mạch nhìn cô gái bên cạnh nháy mắt, Hoa Dạng nhìn cậu gật gật đầu, Ngôn Mạch lúc này mới cười nói: "Anh Thao, không bằng như vậy đi, chúng tôi mời anh về làm cho chúng tôi, chúng tôi trả anh tiên lương bằng với tiền lương hiện tại, thế nào?"
Trân Thao vừa nghe vậy liền ngây ngẩn cả người, ý hai người này là sao?
Ngôn Mạch và Hoa Dạng dùng ánh mắt trao đổi lẫn nhau. Cậu ta ngồi thương lượng cùng Trần Thao, Hoa Dạng thì ngồi bên cạnh yên lặng quan sát.
"Cả hai người chúng tôi đều có công việc kinh doanh riêng, cho nên không có thời gian để mỗi ngày đến đây theo dõi, với lại lúc chúng tôi giao dịch cũng không muốn xuất đầu lộ diện, anh là người có kinh nghiệm trong nghề, có thể giúp chúng tôi bớt được rất nhiều phiền phức, anh Thao, anh xem thử đề nghị này thế nào?"
Đây cũng là ý kiến của Hoa Dạng, bây giờ cũng không có máy tính, mọi thứ chủ yếu dựa vào công nghiệp và giao thông vận tải, tuy đơn giản nhưng cũng có không ít phiền toái, nếu bọn họ có một giao dịch viên quen đường quen lối thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Vẻ mặt của Trần Thao có chút khó tin: "Hai người thật sự muốn mua?" "Đương nhiên! Hai chúng tôi muốn đánh cược một phen." Ngôn Mạch không rành về cổ phiếu, cũng không mấy tin tưởng vào thị trường này, nhưng Hoa Dạng lại khác. Nếu cô đã cảm thấy hứng thú thì cậu cũng sẽ chiêu theo ý của cô, dù sao từ trước đến giờ nghe theo Hoa Dạng chưa bao giờ sai.
Trân Thao tận tình khuyên bảo một hồi, cũng coi như làm hết trách nhiệm: "Được, thế thì cứ quyết định như vậy, đây là số điện thoại của tôi, có việc gì thì cứ gọi."
Hai người nhận lấy danh thiếp cất vào túi.
Một bữa cơm cả khách lẫn chủ đều vui, trên đường trở vê Ngôn Mạch không nhịn được hỏi: "Tiểu Dạng, cậu tính đầu tư bao nhiêu tiền?"
Hoa Dạng hơi cong khoé miệng, trên mặt hiện lên một nụ cười bí hiểm: "Toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa của tôi, sau khi tôi trở về sẽ lấy tất cả tài sản đi thế chấp ngân hàng, bao gồm cả miếng đất kia."
Tính toán sơ sơ gồm ba cái mặt tiền cửa hàng, cộng thêm hai căn hộ, lại thêm một miếng đất, không biết có thể lấy được bao nhiêu tiền?
Không thể khinh thường thu nhập của ba cái cửa hàng kia, bởi vì đây đều là món tiền không nhỏ, mỗi một cửa hàng mỗi ngày thu được ít nhất hơn một ngàn khối, ngày lễ ngày tết kiếm được càng nhiều tiền hơn, thu nhập rất ổn định.
Cả hai căn hộ ở huyện thành không đáng bao nhiêu tiền, hiện tại cũng được cô tính vào.
Ngôn Mạch trợn mắt há to mồm: "Cậu điên rồi hả?"
Trong suy nghĩ của cậu, Hoa Dạng là một cô gái thành thục, suy nghĩ trưởng thành, làm việc cũng rất có chừng mực, ai mà ngờ...
"Tôi tin tưởng vào phán đoán của mình" Ký ức của Hoa Dạng đối với thị trường chứng khoán trong một năm này ấn tượng khắc sâu, hiện giờ ZF đang thảo luận xem có nên ra tay cứu thị trường hay không. Cô ở phía sau ra tay, xem như giúp ZF cùng nhau cứu thị trường, cũng coi như vì nước xuất lực.
Hoa Dạng không hê tham lam, chỉ cân được chia một chén canh là đủ.
"Nhưng mà cậu đừng học theo tôi, có gì xảy ra tôi không chịu trách nhiệm đâu."
Nhìn cô gái hoạt bát sinh động tràn đầy sức sống ở trước mặt, Ngôn Mạch có chút giật mình: "Tôi có thể."
"Hả?" Hoa Dạng nghe không hiểu, mờ mịt nhìn cậu ta.
Ngôn Mạch vươn tay vuốt nhẹ lên mái tóc cô: "Nếu không đủ tiền thì tôi sẽ nuôi cậu.”
Thân thể Hoa Dạng cứng đờ, chỉ cảm thấy cánh tay của Ngôn Mạch đặt trên tóc cô nóng bừng, thậm chí cô còn không dám cử động, trái tim đập loạn xạ, mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay của cậu.
Trong lòng Ngôn Mạch hiện lên tia mất mát, nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Chúng ta đến rồi, xuống xe đi."
Vừa vào khách sạn, Hoa Dạng không đi lên lâu mà gọi điện thoại cho cha mẹ mình để kêu bọn họ xuống ăn cơm.
Vừa rồi ở tiệm cơm tây cô chỉ ăn có vài miếng, cảm giác còn chưa no bụng, hiện tại về khách sạn rồi nên Hoa Dạng muốn kêu thêm đồ ăn Trung Quốc.
Hai người đứng ở cửa thang máy, người ra người vào rất đông.
Cửa thang máy vừa mở bỗng có tiếng gọi vang lên: "Bác gái, là cô ta."
Có hai người đi ra từ trong thang máy, trong đó một cô gái trẻ, tay chỉ vào Hoa Dạng rồi la lớn, Hoa Dạng quay sang nhìn cô ta thì thấy có chút quen mắt.
Một người phụ nữ đeo đầy vàng bạc, nhìn chằm chằm từ đầu đến chân rồi đánh giá Hoa Dạng: "Cô chính là cô gái làm mất mặt con trai tôi có phải không?"