Chương 117: Ham Mộ
Chương 117: Ham MộChương 117: Ham Mộ
Triệu Xuân Mai mang dưa chua ra ngoài, đặt vào trong giỏ thức ăn, sau đó đẩy xe đi về phía nhà mình, vừa đi còn không ngừng lắc đầu, thở dài.
Thảo nào chị ta còn cảm thấy kỳ lạ vì sao năm nay Quý Thần Nham không sắp xếp kiểm tra sức khỏe ngay trong Tam Bộ, đâu cần bỏ gần tìm xa tìm đến tận Đông Thành như thế.
Lúc đó mọi người còn truyền tai nhau vì anh không hài lòng về sự kiện kia của bệnh viện vào ngày mùng ba tháng giêng.
Dù sao người bệnh kia là tài xế của Quý Thần Nham, mặc dù sau đó mọi vấn đề đã được điều tra rõ ràng, việc xảy ra biến chứng trong phẫu thuật cũng không phải bởi kỹ thuật của các bác sĩ chưa tốt nhưng vì không thể cứu giúp người bên cạnh anh nên bệnh viện vẫn cảm thấy khá áp lực.
Khi biết được anh sắp xếp kiểm tra sức khỏe cho bản thân mình ở bệnh viện Đông Thành thì toàn bộ bệnh viện đều cảm thấy áp lực còn cao hơn nữa, anh là thủ trưởng của họ cũng không tin tưởng họ, vậy còn có thể khiến ai tin tưởng vào bệnh viện này?
Cho nên tất cả mọi người đều cho rằng vì sự cố kia mà anh không hài lòng về bệnh viện. Nhưng bây giờ Triệu Xuân Mai cảm thấy căn bản không phải nguyên nhân này. Có thể anh mượn lý do kiểm tra sức khỏe để tìm hiểu về vấn đề khác. Nghe nói năm nay có một chuyên gia khoa nam từ Bắc Kinh đến bệnh viện Đông Thành.
Triệu Xuân Mai cảm thấy chắc chan là như thế, nếu không một đống bác sĩ tài giỏi ở đây sẽ không có cách nào hiểu được. Tuy Tiểu Khương không thừa nhận nhưng bản thân Triệu Xuân Mai đã từng nhìn thấy biết bao nhiêu phụ nữ đưa đàn ông đến khám bệnh ở bệnh viện, Triệu Xuân Mai nhìn rất rõ ánh mắt xấu hổ và thừa nhận của họ.
"Chị Triệu, chị đi mà không tập trung gì cả, em gọi chị nửa ngày rồi."
Triệu Xuân Mai đang tập trung suy nghĩ thì thấy bả vai mình bị người ta vỗ vào, chị ta lập tức nghe thấy tiếng nói quen thuộc nên dừng chân, quay đầu nhìn thoáng qua.
"Hồng Anh, hôm nay em không đi làm sao?"
Người gọi Triệu Xuân Mai là Ngô Hồng Anh, là vợ của đoàn trưởng Vương nhà bên cạnh.
Năm trước hai người họ mới kết hôn, đầu năm nay đã sinh được một cậu nhóc béo mập.
Bởi vì là lần đầu tiên sinh con nên không có kinh nghiệm, nhưng nhờ có Triệu Xuân Mai giúp đỡ cho không ít mà mối quan hệ giữa hai người họ trong đại viện này tương đối thân thiết nhau hơn.
"Không ạ. Tối hôm qua, tên nhóc nhà em không được thoải mái nên khóc cả đêm, em căn bản không hề ngủ được nên đã xin phép nghỉ một ngày.
Ngô Hồng Anh cũng là người phương nam, dáng người nho nhỏ, yểu điệu, bởi vì vẫn còn nhỏ tuổi nên khi nói chuyện cảm thấy hơi yếu ớt.
Nhưng cũng vì đã không được ngủ cả đêm nên lúc này nhìn người có vẻ rất tiều tụy.
"Hay em có muốn nghỉ ngơi một lúc không, dù sao cung tiêu xã cũng có rất người có thể thay thế. " Không giống như ở bệnh viện của chị ta, chỉ cần thiếu đi một người là đều bận rộn cả lên, ngoại trừ bình thường thay phiên nhau nghỉ ngơi ra thì xin một ngày nghĩ là chuyện không hề dễ dàng.
"Chị Triệu, em thấy chỉ đi trên đường mà liên tục lắc đầu, thở dài, có chuyện gì sao ạ?"
"Chị thì không có việc gì." Triệu Xuân Mai lắc đầu nói: "Em gái Hồng Anh này, em đã từng gặp vợ của thủ trưởng chưa?"
Ngô Hồng Anh gật đầu: "Em đã gặp một lần ở đại viện ạ, bề ngoài cũng rất xinh đẹp."
Triệu Xuân Mai nở nụ cười, nói: "Người có đẹp cũng vô dụng mà thôi."
"Sao lại vô dụng ạ?" Ngô Hồng Anh nhớ đến cảnh tượng mình đã nhìn thấy vào tối hôm qua nên lôi kéo Triệu Xuân Mai, nhỏ giọng nói: "Chị Triệu, tối hôm qua em đi lấy thuốc cho nhóc con nhà em, chị đoán xem em đã nhìn thấy gì?"