Chương 118: Hiểu Lầm
Chương 118: Hiểu LầmChương 118: Hiểu Lầm
"Nhìn thấy gì?" Triệu Xuân Mai chậm bước lại, chị ta nghiêm túc lắc nghe Ngô Hồng Anh sẽ nói gì.
"Em nhìn thấy thủ trưởng Quý ôm theo vợ mình xuống xe, sau khi xuống xe cũng không nỡ để cô ấy đứng dưới đất mà trực tiếp ôm về nhà. Chị không thấy đâu, lúc đó thủ trưởng Quý ôm cô ấy như ôm đứa bé. Ôi, chị nói xem thủ trưởng Quý có thân phận gì, thế nhưng lại vô cùng yêu thương cưng chiều vợ mình như thế. Số mệnh của đồng chí Khương cũng quá tốt rồi."
Ngô Hồng Anh vô cùng hâm mộ, từ cổng nhà đi vào trong thì được mấy bước chân đâu, ngồi xe hơi về đến nhà cũng không đành để chân vợ mình chạm đất.
Nhìn lại mình, ngoại trừ lúc kết hôn thì chồng cô ấy còn ôm cô ấy được một lần, từ đó về sau lại không có nữa.
Đừng nói là ôm vào lúc bình thường mà kể cả lúc sinh bệnh không thoải mái, cùng lắm chồng của cô ấy chỉ bảo cô ấy nên uống nước và nghỉ ngơi nhiều một chút.
Vừa so sánh với người khác đã khiến Ngô Hồng Anh hâm mộ muối chết rồi.
Triệu Xuân Mai đã biết đến chuyện này từ trước, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hâm mộ của Ngô Hồng Anh, chị ta vẫn nhịn không được giội cho cô ấy một bau nước lạnh.
"Tốt số cái gì chứ? Dù có yêu thương cưng chiều cô ấy đến đâu cũng đâu có tác dụng øì, có thể cả đời này cũng không thể có con cái được ấy chứ. Em xem gia đình thủ trưởng Quý là gia đình gì, Quý gia ở Bắc Kinh cũng là một nhân vật có mặt mũi, thủ trưởng Quý lại có bản lĩnh, có nhiều tiền như vậy cũng không có liên quan gì đến đồng chí Khương."
"ý của chị Triệu là gì?"
Chị ta nói không rõ ràng nên Ngô Hồng Anh không hiểu, việc cưng chiều này sao lại dính líu liên quan đến chuyện con cái?
Triệu Xuân Mai nhìn quanh quẩn bốn phía một vòng, sau khi chắc chắn không có người mới kề sát vào tai Ngô Hồng Anh nói hết toàn bộ liên quan đến đến số thuốc kia của Quý gia.
Nói xong chị ta vẫn chưa yên tâm nên căn dặn Ngô Hồng Anh không được nói ra: "Hồng Anh, em không được nói chuyện này với nhiều người đâu nhé, chị nói với em là vì quan hệ giữa hai chị em mình thân thiết nên mới nhắc đến. Sau này, trước mặt đồng chí Tiểu Khương, chúng ta tuyệt đối đừng nhắc đến chuyện con cái."
Lúc đầu chị ta cũng không muốn nói ra chuyện này nhưng lại nghĩ đến mọi người đều là hàng xóm, sau này cơ hội đụng mặt nhau cũng nhiều, khó tránh những lúc gặp mặt như vậy phải nói chuyện đôi ba câu, lỡ như không cẩn thận nói phải lời gì đó, người nói vô tình người nghe lại cố ý, trong khi chồng của họ đều là cấp dưới của thủ trưởng Quý cả.
Nếu có thể không làm người khác khó chịu thì cũng đừng làm.
Ngô Hồng Anh nào dám nói, cô ấy mím chặt môi, gật đầu lia lịa.
Mà Khương Tuệ Ninh không yên lòng nên đã mở cửa nhà tạo thành một khe cửa nhỏ, chăm chú nhìn vào Triệu Xuân Mai rời đi, khi nhìn thấy chị ta đứng ở đằng xa chau đầu trò chuyện với một người khác, người khác kia lại có dáng vẻ bừng tỉnh, cô lập tức biết được thiết lập nhân vật của Triệu Xuân Mai vẫn chưa bị sụp đổ.
Chỉ là cô không ngờ miệng người này lại nhanh như thế, tốc độ của Tào Tháo cũng không bì với miệng của chị ta.
Cô cảm thấy mình phải nhanh chóng thổi gió báo trước vối Quý Thần Nham, nếu không đợi đến một ngày nào đó anh nghe thấy lời đồn này chắc chắn lại cho rằng mình làm nên lời đồn.
Khương Tuệ Ninh thật sự không nhịn được phải thở dài, sao lại có thể gây chuyện đến mức này?
"Đồng chí Tiểu Khương đang làm gì vậy?" Dì Lưu đã nhìn thấy Khương Tuệ Ninh bám vào cửa từ lâu, nếu không phải bà nhìn thấy rõ ràng cô vẫn đứng nguyên vẹn ở đó thì còn cho rằng cô đang bị cánh cửa bắt đấy chứ.
Khương Tuệ Ninh nghe dì Lưu hỏi, cô lại thở dài.
"Đồng chí Tiểu Khương làm sao vậy? Cô đau chân sao?”
Dì Lưu rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ uể oải, suy sụp của Khương Tuệ Ninh, bà nhanh chóng bước đến gần cô, ân cần hỏi han cô.
"Chân tôi không đau ạ. Mà là đau lòng."