Chương 128: Em Nhớ Nhà Không?
Chương 128: Em Nhớ Nhà Không?Chương 128: Em Nhớ Nhà Không?
Cô vội chạy vê phòng lấy đồ ngủ lại đây cho anh, lúc lại đây anh đã đứng thẳng lưng lên rồi.
"Có phải anh rất khó chịu không? Muốn uống nước không? Em pha một ly nước mật ong cho anh nhé?"
Khương Tuệ Ninh nghĩ đến dáng vẻ thất tình say xỉn của của cô bạn thân lúc trước, không phải cũng khóc quậy, nhưng mà nôn đến mức không kiêm chế được, Quý Thân Nham thì không có trường hợp nào.
Nhưng mà chắc chắn anh đã say, có lẽ là say không nhẹ, bốn người bọn họ gần như đã uống hết mấy bình rượu trắng.
Hơn nữa anh là người uống nhiều nhất.
Vậy mà anh vẫn giữ được sự tỉnh táo, Khương Tuệ Ninh thật sự bội phục, ngay cả cồn không tê mỏi được người này, đây là ý chí nghị lực gì.
"Cảm ơn."
Quý Thần Nham vẫn không từ chối đề nghị của cô, lúc này anh thật sự rất khó chịu.
Tốc độ của Khương Tuệ Ninh rất nhanh, Quý Thần Nham vừa tạt nước vào mặt, cô đã đưa nước tới.
Cô bưng ly nước lên, người đàn ông nhận lấy ngửa đầu lên chậm rãi uống mấy ngụm, nước mật ong am áp ngọt ngào giảm bớt sự khó chịu của dạ dày do cồn mang lại, chân mày đang nhíu chặt của anh cũng dần dần giãn ra.
Còn lại nửa ly nước, anh không uống nữa, đưa cho Khương Tuệ Ninh và nói "Cảm ơn."
Khương Tuệ Ninh đặt ly nước lên tủ đầu giường, sợ anh tắm rửa xong đi ra ngoài lại muốn uống nữa.
Lúc Quý Thần Nham đi ra, Khương Tuệ Ninh vẫn chưa ngủ, cô dựa người trên giường, thấy anh đi ra thì hỏi một câu: "Anh còn khó chịu không?"
"Khá hơn nhiều."
Khương Tuệ Ninh không nhịn được nên nhìn anh thêm hai lần, lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông dùng ý chí đánh bại cồn, thật lợi hại.
Nếu là cô thì chắc là càng về sau càng say, không biết sẽ thành dạng gì.
Quý Thần Nham lên giường cũng không lập tức tắt đèn, mà là cùng Khương Tuệ Ninh nửa dựa vào giường, vươn tay ra xoa bóp chân mày của mình, dùng lực bên ngoài làm dịu đi sự khó chịu mà cồn mang lại.
Khương Tuệ Ninh vừa định hỏi có cần hỗ trợ không, người đàn ông đã buông tay ra, cô chỉ có thể im lặng không nói gì.
Quý Thần Nham thấy nàng vẫn luôn dựa vào giường mà không có ý định nằm xuống: "Còn chưa ngủ sao?" "Anh muốn ngủ à?" Khương Tuệ Ninh hỏi lại anh.
Anh lắc đầu nói: "Nếu em mệt nhọc thì ngủ trước đi."
Ngụ ý là anh còn chưa ngủ.
Thật ra Khương Tuệ Ninh cũng không buồn ngủ: "Em không buồn ngủ, em đi lấy quyển sách tới đọc." Nói rồi cô xoay người đi xuống, chuẩn bị đi thư phòng lấy sách.
Quý Thần Nham nắm được bàn tay cô, Khương Tuệ Ninh không kịp phòng bị đã bị anh kéo nằm ngửa xuống, đầu gối lên người anh, nhưng mà cách một lớp chăn rất dày.
Anh nhìn bàn tay nắm trong tay, trắng trẻo nhỏ bé, chỉ lớn chừng nửa bàn tay của anh, nắm ở trong tay giống như con người cô vậy, nhỏ bé mềm mại, ngây thơ không biết u sầu là gì.
"Nói chuyện với anh một lúc." Anh nói.
Khương Tuệ Ninh ngơ ngác gật đầu, sau đó ngồi dậy và dựa vào giường giống như anh.
Thật ra trong lòng cô đang cảm thấy rất khó hiểu, đây là chứng tổng hợp khi say rượu sao? Quý Thần Nham thế nhưng lại bảo cô nói chuyện cùng anh?
Hình như anh chưa bao giờ chủ động nói chuyện với mình, ngày thường đều là mình quấn lấy anh nói rất nhiều. Mặc dù khó hiểu, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi, chuẩn bị nghe anh nói chuyện bất cứ lúc nào.
Quý Thần Nham thấy cô ngoan ngoãn như một đứa trẻ nghe giảng bài lúc đi học: "Em nhớ nhà không?”
Hả? Câu hỏi thứ nhất, Khương Tuệ Ninh tạm thời không trả lời, đương nhiên là cô nhớ nhà, nhưng mà không biết có thể quay về hay không.
"Nhớ."
Chắc chắn là Quý Thần Nham nói đến ngôi nhà ở Nam Thành kia, nhưng tính ra nơi đó không phải nơi cô từng sinh sống. Nhưng anh vừa nhắc nhở như vậy, bỗng nhiên cô cũng cảm thấy nhớ ngôi nhà ở Nam Thành kia, thật kỳ lạ, ở trong đầu, ấn tượng về ngôi nhà ở đời sau kia lại rất mờ nhạt.
"Tháng sau anh phải đi nơi dừng chân ở Nam Thành, có lẽ sẽ ở bên đó nửa tháng, anh dẫn em về thăm nhà đi."
Khương Tuệ Ninh suy nghĩ một chút, thật ra cô cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ là trong đầu rất trống rỗng.