Chương 127: Tim Đập Nhanh
Chương 127: Tim Đập NhanhChương 127: Tim Đập Nhanh
Không nghe thấy, không nghe thấy!!
Khương Tuệ Ninh mặc niệm ở trong lòng, hồi tưởng lại lời nói vừa rồi của mình, tim đập rất nhanh, vừa rồi mình nói chuyện chắc là cũng có kiềm chế đi, ngoài phạm vi một mét ngoại chắc sẽ nghe không thấy đúng không?
Cố tình Quý Thần Nham cũng không nói lời nào, cứ như vậy đứng làm như không để ý nhìn cô đứng Ở ngoài cửa.
Ánh trăng và ánh đèn giao nhau, bóng hình hai người bị chiếu lên trên mặt đất, lộn xộn lại yên tnh.
Không biết có phải là vì uống rượu hay không, Khương Tuệ Ninh cảm thấy đêm nay Quý Thần Nham mang đến cho người ta một loại cảm giác đặc biệt dễ gần.
Ánh mắt vẫn sâu thẳm như cũ, nhưng mà không lạnh lùng thản nhiên như ngày thường, hình như có lây dính một chút bụi bặm của trần gian.
Vị tiên không dính khói lửa phàm tục đã vào trần thế.
"Muốn bật đèn sao?"
Hồi lâu sau, Quý Thần Nham mở miệng hỏi cô.
Khương Tuệ Ninh mất hai giây mới biết anh là hỏi mình có phải tìm công tấc mở đèn phòng phơi đồ hay không. Cô vội vàng "Ưm" một tiếng: "Tôi muốn đi lấy quần áo."
Quý Thần Nham gật đầu, bước đi ra ngoài, đứng ở bên người Khương Tuệ Ninh, nghiêng người giơ tay ấn mở công tắc nhỏ ở bên cánh cửa.
Một cái công tắc cũng cao như vậy cao? Chẳng trách vừa rồi cô ở cạnh cửa nhìn nửa ngày mà vẫn không tìm được.
Sau khi đèn sáng lên, Quý Thần Nham nói: "Đi thôi."
Khương Tuệ Ninh vội quay đầu bước "Lộp Bộp" chạy về hướng phòng phơi đồ, kéo theo một làn gió đêm lạnh lẽo thổi qua chóp mũi Quý Thần Nham.
Mùi hương trên người cô cũng truyền tới, nhàn nhạt nhẹ nhàng, rất thơm.
Nhìn bóng dáng vui sướng của cô, Quý Thần Nham không cử động, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo bóng hình của cô.
Anh phát hiện hình như ngày nào cô cũng tràn trề năng lượng, dùng mãi không hết, cũng không có phiền não øì, đây là người trẻ tuổi sao?
Người trẻ tuổi tràn tra năng lượng sống!
Khương Tuệ Ninh thu xong quần áo xong, khẽ liếc nhìn qua vị trí Quý Thần Nam còn đứng, vội vàng nhét đồ lót vào trong hai chiếc áo khoác.
Hai món bảo bối này là cô mang theo trên người khi đến đây, cô đã xử lý áo ngủ rồi, còn hai món đồ này thì thật sự không nỡ.
Đồ lót của thời đại này quá xấu, mặc dù cái này cũng không cho người khác xem, nhưng con gái mà, ai mà không muốn xinh đẹp từ trong ra ngoài.
Nhưng mà cô sợ người trong nhà phát hiện điều khác lạ, cho nên cô đều kẹp vào đống quần áo phơi cùng với nhau.
Cũng may mắn dì Lưu ở trong nhà rất tôn trọng riêng tư của người khác, hai người còn lại đi sớm về trễ nên sẽ không chú ý đến cái này.
Khương Tuệ Ninh cố gắng thẳng eo ôm quần áo đi ra ngoài, gương mặt không cảm xúc đi ngang qua.
Quý Thần Nham cũng thật sự không chú ý đến đống quần áo cô đang cầm, thấy cô lại đây thì giơ tay tắt đèn.
Sau đó anh đi theo Khương Tuệ Ninh đi vào, đóng cửa khóa trái lại, động tác liền mạch lưu loát.
Khương Tuệ Ninh không dám rề rà, ôm quần áo đi lên lầu trước, cô phải nhanh chóng đi cất quần áo.
Quý Thần Nham nhìn người chạy còn nhanh hơn thỏ, khóe miệng khẽ nhếch lên, cũng đi theo lên lầu.
Sau khi Khương Tuệ Ninh rửa mặt xong và đi ra ngoài thì nhìn thấy Quý Thần Nham ngồi trên ghế sô pha nhỏ sau phía sau bức rèm, bức rèm nhẹ nhàng đong đưa, thấy anh không có động tĩnh, cô vén rèm lên gọi anh lên đi rửa mặt.
Lúc Quý Thần Nham đứng dậy, đôi mắt nhắm lại, cơ thể lung lay, Khương Tuệ Ninh vội chạy tới đỡ anh.
Đây là cơn say nổi lên.
Anh lợi hại thật đấy, về đến nhà lâu như vậy mới có dấu hiệu say.
Nhưng mà anh chỉ nửa chống lên cánh tay được cô nâng đỡ một lát rồi lập tức buông cô ra, nói: "Không có việc gì, anh đi trước rửa mặt."
Khương Tuệ Ninh vẫn đỡ anh đi phòng tắm như cũ.
Quý Thần Nham không từ chối ý tốt của cô. Sau khi vào phòng tắm, anh dùng đôi tay chống lên bồn rửa mặt, hơi khom lưng xuống tạo thành một đường cong lưu loát: "Em có thể lấy đồ ngủ giúp anh không?"
"Được"