[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 131 - Chuong 131: Dau Bung

Chuong 131: Dau Bung Chuong 131: Dau BungChuong 131: Dau Bung

Khương Tuệ Ninh cũng không khách khí, cô ngại bảo Quý Thần Nham đi lấy giúp cô, nhưng nếu anh tự động đưa tới, vậy cô cũng tự nhiên duỗi tay nhận lãy.

Chờ Khương Tuệ Ninh thu dọn xong đi ra thì Quý Thần Nham cũng đang đổi khăn trải giường mới.

Cô cẩn thận đi qua, đứng ở một bên, nghiêng người dựa vào tủ quần áo.

Gô là loại người đau bụng kinh đặc biệt nghiêm trọng, hơn nữa còn vô cùng nhanh chóng, vừa đến thời kỳ kinh nguyệt là sẽ lập tức đau đớn.

Lúc này cô chỉ cảm thấy bụng dưới nặng nề, eo cũng đau, bởi vì đau đớn làm cô quên mất xấu hổ, chỉ còn cảm thấy đau.

Quý Thần Nham đổi khăn trải giường xong quay đầu lại thì nhìn đến dáng vẻ cẩn thận chặt chẽ của cô, chân mày nhíu chặt lại: "Lên giường ngủ thôi."

Khương Tuệ Ninh phát hiện giọng điệu của anh có chút lạnh lùng, nên không dám nhiều lời lời nói, dựa vào tủ quần áo lăn lên trên giường.

Dáng vẻ của cô làm người đàn ông vàng nhíu chặt chân mày hơn.

Còn Khương Tuệ Ninh thì cho rằng là bởi vì mình làm người đàn ông chịu đựng, cho nên ngay cả thở mạnh cũng không dám. Sau khi nằm xuống, cô kéo chăn đắp lên rồi xoay người đưa lương về phía Quý Thần Nham và nhắm hai mắt lại.

Quý Thần Nham đứng ở mép giường nhìn chằm chằm vào lưng cô một hồi lâu, càng nhìn càng tức giận, trực tiếp tắt đèn nằm lên giường.

Lúc này anh có chút bực bội, không phải trách Khương Tuệ Ninh, mà là trách bản thân mình.

Còn có một chút là giận Khương Tuệ Ninh, dáng vẻ của cô như là hoàn toàn không xem anh là chồng, nhưng cô lại luôn thích cọ vào người anh, sẽ nhìn anh với ánh mắt thèm chảy nước miếng, cho nên đúng là cô chỉ thèm thân thể của anh??

Sau khi phát hiện sự thật này, không tiếng động thở dài, anh chỉ có thể nhẫn nhịn cơn giận rồi đi ngủ.

Quý Thần Nham nhắm hai mắt tích tụ cơn buồn ngủ, nhưng đầu óc lại không chịu nghe khống chế, vẫn là tỉnh táo không hề buồn ngủ.

Bên cạnh có tiếng động rất nhỏ, mọi âm thanh đều lọt vào tai.

Cùng với tiếng ram ri khe khẽ của cô càng làm anh không thể nào đi vào giấc ngủ.

Quý Thần Nham xoay người lại kéo người đến trong lòng ngực mình, ngay sau đó bàn tay to phủ lên bụng cô.

Vốn dĩ Khương Tuệ Ninh đang đau bụng, phía sau lưng đụng phải lòng ngực của người đàn ông làm cô sợ đến mức hoảng loang bắt lấy tay anh: "Em đến cái kia..."

Quý Thần Nham cắn chặt răng, thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích."

Nói xong bàn tay ấm áp xoa nhẹ lên bụng cô.

Thì ra anh phát hiện mình đau bụng? Khương Tuệ Ninh cảm thấy trong lòng có chút cái gì đang thay đổi, nhưng mà ngay sau đó lại cảm thấy xấu hổ, vừa rồi cô còn tưởng là anh muốn cái đó kia, ôi, do chuyện này náo loạn.

Nói thật, ngay cả Khương Tuệ Ninh cũng không để ý đến cái tật xấu đau bụng kinh này, thật sự không chịu được thì uống thuốc giảm đau. Lần đầu tiên có người xoa bụng cho cô, lòng bàn tay của anh rất nóng, thật sự giảm bớt rất nhiều.

Thế cho nên cô đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay, ngày hôm sau tỉnh lại thì cạnh vẫn là không có ai.

Ngủ một giấc không làm giảm bớt cơn đau ở bụng, eo và bụng đều đau, đau làm người ghê tởm muốn nôn.

Nhưng là nghĩ đến tối hôm qua quần ngủ của mình còn chưa giặt, Khương Tuệ Ninh lại bò dậy.

Kết quả cô đi vào phòng tắm tìm nửa ngày, không chỉ không có quần ngủ của cô, mà ngay cả khăn trải giường cũng đã không có.

Chắc sẽ không phải là sáng sớm nay Quý Thần Nham bảo dì Lưu đi giặt khăn trải giường đấy chứ, rồi cuốn quân ngủ của cô vào giặc luôn?

Khương Tuệ Ninh chịu đựng cơn đau, đi xuống lầu thì thật sự nhìn thấy dì Lưu bưng chậu giặt quần ở đi từ bên ngoài vào: "Dì Lưu, là dì giặt sạch sẽ quần áo của tôi sao?"

"Không phải, tôi chỉ giặt khăn trải giường, quần áo của cô là đồng chí Quý thức dậy giặt vào sáng sớm hôm nay."

A... Cái gì??
Bình Luận (0)
Comment