[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 136 - Chương 136: Tìm Tới Cửa

Chương 136: Tìm Tới Cửa Chương 136: Tìm Tới CửaChương 136: Tìm Tới Cửa

"Quý Tử Thư!!!"

Lại là một tiếng thét chói tai, bây giờ không chỉ có một mình bà lão lao tới, đến Phùng Du cũng hỗ trợ, nói thật là Khương Tuệ Ninh không sợ, nhưng hình như không nay không có cơ hội cho cô ra tay, con trai đã che chở cho cô rồi.

Hành động này khiến cô thấy cảm động, đây là ưu điểm của việc có con trai à?

Nước mắt cảm động của cô còn chưa kịp chảy xuống thì đã nghe thấy Quý Tử Thư rống lên một tiếng: "Đủ rồi."

Sau đó bà lão bị đẩy ra đất cất lên tiếng khóc thê lương khó có thể tưởng tượng nổi: "Tử Thư, con vì cô ta mà đẩy mẹ mình sao?"

Mẹ? Bà ta là Phùng Giai mẹ Quý Tử Thư?

Khương Tuệ Ninh hóa đá trong nháy mắt, không phải chứ! Mắt thủ trưởng mù rồi à?

Bây giờ cô có cảm giác thắc mắc, khó hiểu dâng lên mạnh mẽ tràn ngập trong lòng cô.

Rồi lại đột nhiên không biết nên hình dung tâm trạng lúc này thế nào, nói Phùng Du là mẹ của Quý Tử Thư thì cô còn cảm thấy bình thường, chứ còn tướng mạo người kia thì chênh lệch quá lớn với Quý Thần Nham.

Ai cũng nói là hoa nhài cắm bãi phân trâu, nhưng lúc này Khương Tuệ Ninh cảm thấy là Quý Thần Nham đang kết hôn với Godzilla vì nền hòa bình của xã hội.

Cô nhìn thoáng qua Quý Tử Thư, vẻ mặt cậu nhóc này không thể nói là không gợn sóng, nhưng cũng không có phản ứng gì lớn, chẳng có vẻ như thiếu kiến thức giống cô.

Cậu vẫn che chở Khương Tuệ Ninh sau lưng như cũ, bình đạm nói: "Cha tôi không ở nhà, tôi phải bảo vệ người trong nhà."

Câu nói này càng khiến hai người đối diện bị kích thích, mắt thường có thể thấy được Phùng Giai như đang khống chế không được bản thân vậy, hai tay run rẩy.

Cứ như lời nói này của Quý Tử Thư giống như một quả bom, bùng nổ khiến người ta không phân rõ đâu là thật đâu là ảo.

"Điên rồi, các người đều điên rồi, Quý Tử Thư mày quá vô lương tâm, vì mày mà mẹ mày suýt mất mạng, vất vả lắm mới về tới, vậy mà mày vì một người ngoài lại đối xử với mẹ mình như thế, tao thấy mày giống thằng cha mày đấy, không có tí lương tâm nào."

"Những năm qua mẹ mày sống thế nào, mày không biết sao? Đồ ăn cháo đá bát vô lương tâm, lúc đó không nên sinh đứa tai họa như mày ra."

Phùng Du nhanh chân đỡ chị hai mình dậy, luôn mồm hung hăng, có điều lần này cô ta cũng thông minh,chi chỉ trích Quý Tử Thư mà không khiêu khích Khương Tuệ Ninh câu nào, dường như cô ta biết chỉ cần cô ta mắng Quý Tử Thư, thì Quý Tử Thư sẽ không cãi lại.

Đột nhiên Khương Tuệ Ninh cũng không biết nên giúp Quý Tử Thư thế nào, dù sao đó cũng là mẹ cậu.

Uổng phí một đống kỹ năng xia xói người ta, bây giờ cô chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.

Nhưng mà cô nhìn ra được khi Phùng Du mắng cậu không nên sinh ra, trong mắt của cậu vẫn hiện lên vẻ khổ sở tan nát cõi lòng.

Khương Tuệ Ninh vỗ cánh tay cậu tỏ vẻ an ủi.

Nhưng thật ra trạng thái của Quý Tử Thư khôi phục lại nhanh, cô vừa mới vỗ tay thì khuôn mặt cậu đã quay về vẻ lạnh nhạt rồi.

Dưới sự nâng đỡ của Phùng Du, cuối cùng Phùng Giai cũng đứng lên, nhưng vì vừa rồi lăn một vòng trên nền tuyết đã tan một nửa nên hơi thở nặng nề, làm thế nào cũng không thể che giấu loại trạng thái chỉ có lớn tuổi mới có này, vừa chật vật vừa già yếu.

Nhưng ánh mắt vẫn ác độc như cũ, nhìn chằm chằm Khương Tuệ Ninh giống như muốn xé nát cô ra.

Khương Tuệ Ninh liếc mắt nhìn cô ta một cái, không biết ác ý của cô ta đến từ đâu, nếu nói là vì mình gả cho Quý Thần Nham, vậy thì bọn họ cũng ly hôn hơn mười năm rồi, trong khoảng thời gian đó bọn họ không liên lạc với nhau, chẳng lẽ còn muốn trách mình chen chân vào tình cảm của họ à.

Hơn nữa không phải cô tự tin, nhưng với sự chênh lệch giữa cô với Phùng Giai, nếu cô ta nhất quyết muốn so sánh thì cô ta chỉ có thể rước nhục vào người.

Bây giờ hai người không ở cùng một đẳng cấp, cô cũng ngại không muốn nói mình đẹp như tiên, nhưng Phùng Giai đi ra ngoài thế này, nói là bà ngoại Quý Tử Thư thì người khác cũng sẽ không nghi ngờ.
Bình Luận (0)
Comment