Chương 137: Trốn Học?
Chương 137: Trốn Học?Chương 137: Trốn Học?
Cô cũng từng gặp những người khiếm khuyết về diện mạo, nhưng vấn đề của Phùng Giai không phải xinh đẹp là giải quyết được.
Người xưa hay nói năm tháng là con dao mổ heo, từ trên người Phùng Giai, Khương Tuệ Ninh đã hiểu năm tháng là con dao phay, còn là loại đuổi theo chém.
Cô khinh thường so bì với Phùng Giai, cứ như nhược trí ấy.
Hơn nữa cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, vợ Quý Thần Nham bây giờ là Khương Tuệ Ninh cô!!
Thế nên khi cô cảm thấy có phải mắt Phùng Giai mờ rồi hay không, có mình rồi thì Quý Thần Nham còn liên quan gì tới cô ta? Mở chương trình hài kịch xuyên quốc gia gì thế.
Làm gì có ai mù liên tiếp hai lần.
Ánh mắt Phùng Giai bên kia đầy thù hận như muốn xuất huyết, nhưng dáng vẻ Khương Tuệ Ninh vẫn còn thong dong.
Điều này chẳng khác nào đang đổ dầu vào lửa, nhưng cô ta và Phùng Du hoàn toàn không có cách, dù sao Quý Tử Thư cũng đang che trước mặt cô.
Bắt đầu từ tối hôm qua nhìn thấy Quý Tử Thư, cậu đã mang dáng vẻ dầu muối không ăn, mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, nhưng cậu vẫn không dao động, mấy năm nay cậu không xem cô ta như mẹ mình lần nào.
Giờ phút này Phùng Giai thật sự hối hận vì đã sinh Quý Tử Thư, nếu lúc ấy không sinh cậu, có phải cô ta và Quý Thần Nham vẫn còn cơ hội hay không?
Khuyên không được con trai nên cô ta tới gặp vợ sau của Quý Thần Nham, thế mà thẳng con trai cô ta vất vả sinh ra lại che chở người ngoài.
"Tử Thư, mẹ hỏi con lại lần nữa, con thật sự không nhận người mẹ như mẹ sao?"
Phùng Giai đẩy bàn tay đang đỡ mình của Phùng Du, run rẩy đi về phía trước hai bước.
Khương Tuệ Ninh nhìn dáng vẻ giống như bị bệnh lao phổi của cô ta, khó tránh lại già nhanh đến thế, cũng không biết bệnh đó có truyền nhiễm hay không, cô kéo Quý Tử Thư lui về phía sau hai bước.
Quý Tử Thư cũng nghe lời, lui về sau hai bước theo cô.
Sự ăn ý của hai người đánh vỡ hy vọng cuối cùng của Phùng Giai.
Cô ta lập tức té xỉu.
Khương Tuệ Ninh: ...
May mà bây giờ không phải thời đại đỡ người già cũng bị ăn vạ, bằng không chuyện hôm nay không xong nổi.
Cũng may Phùng Du đã đỡ lấy người mới không để Phùng Giai té lăn ra đất.
Khương Tuệ Ninh thấy Quý Tử Thư rõ ràng là muốn vươn tay, nhưng không biết vì sao cậu lại thu lại vê.
Nhưng mà lúc này lại có một người đàn ông lao tới từ xa, nhận lấy Phùng Giai từ tay Phùng Du.
Không xa phía sau là bệnh viện Đông Thành, , chắc mà muốn đưa người tới bệnh viện.
Lúc người đàn ông ôm Phùng Giai đi ngang qua Quý Tử Thư, bước chân hơi dừng lại một chút, mắng một câu: "Thứ khốn nạn." Sau đó ôm người đi không quay đầu lại.
Chờ bọn họ đi xa, Khương Tuệ Ninh mới thu hồi ánh mắt.
Dường như Quý Tử Thư cũng không chú ý bên kia nữa, thản nhiên nói thản nhiên nói: "Về nhà thôi."
Khương Tuệ Ninh đi theo cậu được hai bước rồi mới sực nhớ ra một chuyện quan trọng, không phải hôm nay Quý Tử Thư phải đi học sao?
"Cậu trốn học?"
Nghe thấy lời cô nói, người phía trước dừng chân một chút nhưng rồi lại đi tiếp"ừ" một tiếng "Nếu dì muốn mách thì mách đi."
Khương Tuệ Ninh bị lời này của cậu chặn họng nên hơi giận: "Quý Tử Thư, cậu nói lời này là có ý øì? Trong lòng cậu, tôi là loại người thích mách lẻo sao?"
"Tôi cho rằng với khoảng thời gian tiếp xúc của hai ta, mặc dù không đến nỗi mẹ hiền con thảo, nhưng ít nhất cũng được tính là quan hệ bạn cùng phòng hòa thuận chứ? Lời này của cậu khiến người ta tổn thương quá đi." Hồi nãy cô còn cảm động nữa chứ, uổng công quá.
Cuối cùng Quý Tử Thư cũng dừng bước, quay đầu nhìn cô,"Tôi không có trốn học, tôi có xin nghỉ rồi."
Khương Tuệ Ninh gật đầu nhưng thật ra trong lòng vẫn còn nhiều thắc mắc, chỉ là cảm thấy không tiện hỏi lắm, thế nên tiện tay lấy thuốc bôi trong túi ra đưa cho cậu, "Về từ bôi đi."