Chương 142: Bị Đâm
Chương 142: Bị ĐâmChương 142: Bị Đâm
Lúc quay về phòng, Khương Tuệ Ninh nghĩ đến việc anh đã mệt nhọc cả một chặng đường dài, đang định đi lấy nước giúp anh lau người một chút, sau đó mới để anh nằm trên giường thay thuốc.
Không ngờ Quý Thần Nham lại từ chối nói: "Không sao đâu, vết thương của anh đã khép lại rồi, tự anh có thể làm được, em đi ra ngoài đợi anh trước nhé."
Khương Tuệ Ninh lại nghĩ rằng số điểm về ấn tượng của cô trong lòng Quý Thần Nham có lễ đã âm lắm rồi, trong lòng anh chắc cho rằng cô chỉ có thể làm được mấy chuyện nhỏ nhặt như kia.
Ôi chao, thật là một ấn tượng tồi tệ.
Thực ra trong tình huống nghiêm túc như vậy, cô cũng rất đứng đắn đấy, nhưng nhỡ đâu anh lại không tin thì sao?
Ý tưởng của Quý Thần Nham thì lại thế này, anh là một người đàn ông, cũng không muốn người phụ nữ của mình vì mình mà khổ sở.
Anh có thể nhờ cô giúp anh rửa mặt, rửa chân, giặt quần áo, nhưng anh cũng không nỡ để cô làm vậy.
Có lẽ là do ấn tượng của anh đối với cô khi còn nhỏ, anh không nỡ để cô phải mệt mỏi.
Khương Tuệ Ninh đợi một lúc thì Quý Thần Nham liền đi ra, cô cho rằng anh đề phòng cô như vậy thì chắc chắn se ăn mặc vô cùng chỉnh tê, kết quả cúc áo sơ mi của anh đã mở một nửa, để lộ bộ ngực trần, cùng làn da màu mật ong với những đường cong sắc nét.
Ngay cả viền áo sơmi vốn dĩ được sơ vin vào trong quần cũng bị bung ra, buông xõa xuống dưới, cả người anh thoạt nhìn trông tùy tiện hơn ngày thường rất nhiều.
Nghĩ đến ấn tượng cố hữu của Quý Thần Nham đối với bản thân, Khương Tuệ Ninh chỉ nhìn thoáng qua rồi quay mặt đi, nói: "Anh ngồi xuống trước đi, em đi rửa tay tiêu độc ròi giúp anh thay thuốc."
Khương Tuệ Ninh không chỉ rửa tay bằng xà phòng mà còn khử trùng tay bằng cồn do bác sĩ để lại.
Tóc cô đã được cô buộc lên.
Nếu như trên người cô khoác thêm một cái áo Blouse trắng thì sẽ càng giống hơn.
Lúc cô đi ra, Quý Thân Nham đang bắt đầu cởi quần áo, một tay anh đỡ lấy mép giường, một tay cởi cúc áo.
Đợi sau khi anh gỡ tất cả các cúc áo ra, anh mới cởi áo sơmi ra.
Thân trên của anh vô cùng cường tráng, sau khi chiếc áo sơmi được cởi ra, cơ bắp săn chắc ở phần bụng dưới cũng lộ ra, theo động tác đặt áo sơmi sang một bên của anh, các cơ bắp trên người anh đều được kéo căng ra, khi chúng trở lại trạng thái bình thường sẽ cho người ta một loại cảm giác vô cùng căng chặt.
Sau khi Khương Tuệ Ninh nhìn lướt qua một cái, sự chú ý của cô ngay lập tức bị thu hút bỏi miếng băng đẫm máu trên eo anh.
Cô bước đến, ngồi xổm xuống bên cạnh anh, dựa theo cách mà bác sĩ đã hướng dẫn, từng chút từng chút nhẹ nhàng gỡ bỏ miếng gạc cũ ra, càng øỠ ra càng cảm thấy ngạc nhiên, đây được gọi là vết thương nhỏ sao?
"Sao anh lại bị thương thế?"
"Bị người dùng đao đâm."
Khương Tuệ Ninh ngẩng đầu nhìn anh một cái.
"Có người dùng đao đâm bị thương người khác, lúc đó anh chạy đến kiểm tra vết thương của đứa bé kia, cho nên không nhận ra kẻ kia còn có đồng bọn."
Cô gật đầu tỏ ý đã biết.
Trước đây, lúc Khương Tuệ Ninh học đại học, cô đã từng làm việc trong bộ phận hậu cần của đội cứu hộ dân sự, cho nên cô biết cách xử lý những vết thương đơn giản.
Vết thương này của Quý Thần Nham rõ ràng đang sắp khép lại, hôm nay lại chảy máu có lẽ là do miệng vết thương lại bị vỡ ram nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.
Nhưng mà cô vẫn cảm thấy có chút dọa người, cô sợ làm đau anh, nhưng Quý Thần Nham thậm chí còn không kêu một tiếng nào cả.
Mặc dù anh ấy không kêu, nhưng Khương Tuệ Ninh vẫn vô cùng cẩn thận, đặc biệt là lúc bôi thuốc, cô còn vừa bôi vừa thổi nhẹ, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ bị thương vậy.