Chương 141: Bị Thương
Chương 141: Bị ThươngChương 141: Bị Thương
Trần Huy vô cùng nghỉ ngờ vừa rồi lúc anh đi nghe điện thoại, lãnh đạo còn chưa ngủ, nhưng mà lúc đó không phải bác sĩ vừa tiêm thuốc an thần xong rồi sao? Bác sĩ rõ ràng đã nói thuốc kia có thể cưỡng chế người ta nghỉ ngơi, anh ấy cũng đã tận mắt thấy lãnh đạo ngủ thiếp đi rồi mà?
"Đồng chí Khương đang lo cho ngài."
Quý Thần Nham 'ừm' một tiếng, đang muốn đứng dậy.
Trân Huy bước đến muốn đỡ lấy anh, lại bị anh ngăn lại, nói: "Chỉ là vết thương nhỏ, không có vấn đề gì lớn cả."
Sau đó tự mình ngồi dậy, còn đi bộ xuống giường, đi đến bên cạnh bàn làm việc giở lịch ra xem, nói: "Cậu đi sắp xếp một chút, tối nay tôi muốn về nhà."
Trần Huy:.. Có tình yêu vào liền ngay cả mạng sống cũng không cần sao?
Nhưng vẫn nghe lệnh đi sắp xếp lịch trình.
Rạng sáng 3 giỜ.
Hai ba chiếc xe quân sự dừng ở trước cổng biệt thự nhà họ Quý.
Khương Tuệ Ninh bị tiếng xe ô tô đánh thức, cô đứng dậy nhìn đồng hồ, sau đó lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Quý Thần Nham đã về rồi?
Cô nhanh chóng mặc thêm một cái áo khoác, mở cửa phòng chạy xuống dưới nhà, cô cũng không biết bản thân đang vui vì điều gì, có lẽ là do Quý Thần Nham đã về rồi, cuộc sống của cô sẽ càng thấy an toàn hơn.
Nhưng mà đợi khi cô xuống đến tầng 1, nhìn trong phòng khách ngoài Trần Huy đang đỡ lấy Quý Thần Nham ra thì còn có mấy người đang mặc áo Blouse trắng nữa, tất cả đều là bác sĩ.
Trong tay họ đều cầm hòm thuốc, Quý Thần Nham bị thương sao?
"Anh bị sao thế?"
Trần Huy nhìn thấy Khương Tuệ Ninh đi đến bên này thì tự nhiên lùi sang một bên, cô vội vàng chạy đến đỡ lấy Quý Thần Nham.
Quý Thần Nham vô cùng tự nhiên nắm lấy tay của Khương Tuệ Ninh, nhìn thấy mái tóc mượt mà của cô có chút rối, rõ ràng là mới vừa thức giấc, anh vươn cánh tay còn lại ra vuốt mái tóc rối bù của cô nói: "Anh không sao, khiến em thức giấc à?"
"Không phải, là do em tự nhiên tỉnh lại mà thôi."
Khương Tuệ Ninh cũng không biết bản thân của cô làm sao nữa, gần đây giấc ngủ của cô không được tốt lắm, nửa đêm thường hay tỉnh giấc.
Thực ra hôm nay cũng không phải bị đánh thức, mấy ngày gần đây cô thường hay thức dậy vào nửa đêm. "Lãnh đạo, chúng ta đi xử lý vết thương trước nhé."
Trần Huy kịp thời nhắc nhở hai người đang liếc mặt đưa tình với nhau này, đằng sau còn có một nhóm bác sĩ, y tá đang đứng đấy.
"Anh bị thương ở đâu? Có nặng lắm không?"
Thảo nào mấy ngày nay cô luôn cảm thấy lo lắng, hóa ra là do anh ấy thật sự bị thương, nhưng cô cũng không dám mở miệng nói đây là do sự ăn ý của hai vợ chồng họ, có lẽ đây là do cô quá chấp niệm với phiếu cơm dài ngày này của mình.
Trong lòng cô tự đưa ra câu trả lời rất tốt cho sự bồn chồn mấy ngày nay của mình.
"Không sao đâu, em đừng lo, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi."
Khương Tuệ Ninh không tin, nếu như là vết thương nhỏ thì cũng sẽ không có đội quân y bác sĩ hùng hậu như này.
Quý Thần Nham nhìn dáng vẻ không tự mình kiểm tra thì không yên lòng của cô, cho nên mở miệng nói: "Để lại thuốc thay băng, mọi người có thể đi về trước rồi."
Trần Huy:...
Lãnh đạo, ngài thật sự không muốn sống nữa sao, lá gan của đồng chí Khương nhỏ như con thỏ, nhìn thấy miệng vết thương của ngài liền ngất rồi, ngài còn có thể hy vọng cô ấy giúp ngài thay băng nữa sao? Nhưng mà lãnh đạo đã nói như vậy, mọi người tất nhiên muốn nghe theo.
Những lời này của Quý Thần Nham vô cùng rõ ràng, người giúp anh thay băng sẽ là Khương Tuệ Ninh, cho nên bác sĩ dẫn đầu đã lấy thuốc và băng để thay ra, sau đó nói với cô lưu trình thay thuốc và băng bó, cùng với một số thứ cần lưu ý cho cô biết.
Cuối cùng dì Lưu đã tiễn họ ra cửa, lúc đi ánh mắt của Trần Huy vẫn luôn dừng lại trên người của Khương Tuệ Ninh, khiến cho cô có một loại cảm giác như là nếu đêm nay cô dám không thay băng cho hẳn hoi thì ngày mai anh ấy sẽ bắt cô đi thẩm vấn vậy.