[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 145 - Chương 145: Anh Là Ai?

Chương 145: Anh Là Ai? Chương 145: Anh Là Ai?Chương 145: Anh Là Ai?

Từ đầu đến cuối vợ của anh cũng chỉ có một mình anh?

Khương Tuệ Ninh cảm thấy đầu óc của bản thân không được thông minh, tuy rằng anh và mẹ Quý Tử Thư không đăng ký kết hôn, nhưng lại tuyên bố kết hôn với truyền thông, còn đứa nhỏ kia, không tính sao?

Hay Quý Thần Nham vẫn cho rằng đó không phải là vợ chồng? Nhưng đã có con rồi.

Chẳng lẽ anh chính là một tên tra nam? Không phải chứ, đầu của Khương Tuệ Ninh chợt lóe lên ý nghĩ.

Vậy bản thân gả cho anh...

Nhưng mà còn may, cô có tiền, nghĩ đến những đồng tiền mà anh cho mình, hình như cũng không đáng sợ như thế, đúng rồi Kinh Thị còn có một tứ hợp viện, nhanh chóng chuyển nhượng sang danh nghĩa của bản thân.

Cho dù thế nào, có tiền trong tay thì không cần phải hoảng hốt.

Nhưng mà cô vẫn có chút khúc mắc với Quý Thần Nham, nếu anh là tên tra nam, trong lòng vẫn cảm thấy có chút không dễ chịu.

Ai, Khương Tuệ Ninh thở dài, ngay sau đó tưởng tượng, cô chú ý làm gì, cùng lắm thì giữ tâm chỉ làm một thiếu nữ xinh đẹp yêu tiền, cũng chẳng lỗ cái øì.

Quý Thần Nham biết đầu óc của Khương Tuệ Ninh sẽ không ngừng suy diễn, nhiều ý tưởng, có một số việc đúng thật anh không biết nên nói với cô như thế nào.

Nghe thấy cô thở dài, anh cũng thở dài không tiếng động ở trong lòng, duỗi tay ôm người vào trong lòng ngực của mình, xoa xoa giống như đang trấn an.

Khương Tuệ Ninh suy nghĩ quá nhập tâm, cảm giác tay anh đang xoa xoa người mình, tức khắc nín thở, nhưng mấy phút sau người kia cũng không có hành động øì khác, cô lại thở ra.

Sau đó vẫn quyết định cách xa anh một chút, rốt cuộc anh có thương tích.

Nhưng mà cô vừa mới lăn lên phía trước, lại bị anh dùng chân kéo vê.

Đỉnh đầu truyền đến thanh âm mang chút cảnh cáo của anh: "Ngủ."

Được rồi!

Khương Tuệ Ninh cũng mệt mỏi, chưa được một lát đã lăn ra ngủ.

Sáng sớm đồng hồ sinh học của Khương Tuệ Ninh cũng không đúng giỜ.

Mở mắt ra sờ soạng cái đồng hồ thì thấy sắp đến 9 giờ rồi, lại là một ngày vui vẻ, cô thả cái đồng hồ xuống rồi duỗi người, vừa quay đầu lập tức nhìn thấy Quý Thần Nham vẫn còn đang ở trên giường.

Bốn mắt nhìn nhau, Khương Tuệ Ninh nhanh chóng duỗi tay xoa xoa cái mặt.

"Hôm nay anh không đi vào Bộ sao?" Hỏi xong cô cảm thấy bản thân hỏi thừa rồi, anh đang bị thương chắc chắn sẽ không đi.

Khương Tuệ Ninh lại hỏi thêm lần nữa: "Tối hôm qua em không đạp lung tung đấy chứ? Có đụng vào miệng vết thương của anh không?"

"Không có, em ngủ rất ngoan."

Quý Thần Nham không lừa cô, tối hôm qua đúng thật Khương Tuệ Ninh rất ngoan, không hề lộn xộn một chút nào.

Khương Tuệ Ninh rất vừa lòng với câu trả lời của anh, hai người im lặng hai giây, cô quyết định đi xuống giường, trên giường không phải là một nơi tốt để nói chuyện phiếm.

Nhưng mà cô còn chưa kịp thả hai cái tay giơ lên để duỗi người, thì cảm giác được một lực lượng đè ép xuống.

Chờ cô nhìn thấy rõ, thì mới phát hiện Quý Thần Nham dùng một tay nắm lấy hai cổ tay của cô, cố định tay cô ở trên đỉnh đầu, một cái tay khác thì nắm lấy cằm cô, hơi dùng sức, xoay mặt cô về phía anh.

Còn anh nghiêng nửa người cúi đầu nhìn bản thân, sóng mắt ôn nhu như nước nhìn qua nhìn lại người cô.

Có vết xe đổ, dù có nói gì thì Khương Tuệ Ninh không thể chủ động, miễn nói sai ý.

Quý Thần Nham nhìn người dưới thân, bộ dạng cố gắng hết sức áp chế sự ngo ngoe rục rịch của mình, vô cùng đáng yêu, gương mặt vốn dĩ bình tĩnh như nước lại tăng thêm chút ý cười.

Cúi đầu hôn lên môi cô, không phải hôn sâu, chỉ đơn thuần hôn nhẹ một cái, tựa như nụ hôn chào buổi sáng.

Khương Tuệ Ninh giống như đứa nhóc bắt tại trận người lớn nào đó đang ăn vụng, nháy mắt cười nói: "Hôm nay anh hôn em."

Tạm biệt lỗi lầm thuốc thần nhất phẩm của cô cũng làm xong hai phần rồi.

"Hửm? Anh là ai?"

Thật ra Quý Thần Nham có chút không hài lòng về chuyện Khương Tuệ Ninh cứ gọi anh anh, không phải lần trước cô còn khen tên anh dễ nghe có ý thơ sao?
Bình Luận (0)
Comment