Chương 147: Cho Em Tất
Chương 147: Cho Em TấtChương 147: Cho Em Tất
Rõ ràng tối hôm qua cô còn nhắc nhở bản thân phải giữ trái tim không được sa vào tình yêu, sao người đàn ông này lại làm như thế?
"Vừa rồi anh nói không có bất cứ ai.. Có phải giống như cách em hiểu hay không?"
Khương Tuệ Ninh nắm giữ trọng điểm rất nhanh, sau khi đỏ mặt thì lập tức hỏi ý tứ trong lời nói của anh, cùng lắm cũng chỉ cảm động ba giây chính là cô.
Quý Thần Nham cũng vô cùng thẳng thắn thành khẩn, nếu đã quyết định nói ra, tất nhiên anh cũng không che che giấu giấu,"Đúng, Phùng Giai và anh không có bất cứ quan hệ gì, nhưng mà cô ta có quan hệ với Quý gia."
Đột nhiên nghe thấy tin tức này Khương Tuệ Ninh nói không khiếp sợ là giả, nhưng điều làm cho cô khiếp sợ nhất đó chính là Quý Thần Nham lại nhẹ nhàng nói với bản thân như thế.
Bởi vì chuyện Quý Tử Thư là con anh là một chuyện được công nhận, nếu dựa theo ý tứ trong lời nói của anh thì Quý Tử Thư không phải con anh.
"Tử Thư có biết không?"
"Việc này ngoại trừ anh và Phùng Giai, một vài người liên quan ở Kinh Thị, thì không có ai biết, bây giờ có thêm cả em."
Quý Thần Nham không hề giấu giếm một chút nào, tiếp tục nói: "Trước kia anh cho rằng Phùng Giai sẽ không xuất hiện nữa, cô ta cũng không phải là người quan trọng gì, cho nên anh không nói chuyện này cho em nghe, nhưng lúc này đây cô ta lại xuất hiện, Khương Tuệ Ninh anh không hy vọng em khổ sở vì bất cứ sự hiểu lầm nào, giữa anh và cô ta chưa từng xảy ra chuyện gì, em muốn biết bất cứ chuyện øì, thì có thể hỏi anh, anh sẽ không giấu giếm bất cứ thứ gì, bởi vì em là vợ của anh."
"Tối hôm qua không nói, thứ nhất là do đã quá trễ, thứ hai tối hôm qua tâm trạng khá tốt, nên thật sự không muốn nhắc đến người và chuyện không vui."
Khương Tuệ Ninh bị anh giữ chặt, tư thế của hai người rõ ràng vô cùng ái muội, nhưng lại đang thảo luận những vấn đề rất nghiêm túc.
Cô cũng không tiếp tục hỏi lại, nói tiếp mấy thứ bát quái đúng thật rất hấp dẫn người khác, nhưng sau khi người ta hào phóng thoải mái kể ra, thì dường như lại mất đi hứng thú nghe.
"Có định để Tử Thư biết không?"
Quý Thần Nham cho rằng Khương Tuệ Ninh sẽ hỏi rốt cuộc Tử Thư là con của ai, hoặc vì sao anh lại nuôi Tử Thư như con trai ruột của mình, không nghĩ đến cô chỉ hỏi có định để Tử Thư biết hay không.
"Không."
Khương Tuệ Ninh cũng gật đầu tỏ vẻ tán đồng, có thể thấy được đứa bé Quý Tử Thư đặc biệt rất khát vọng về gia đình, phải biết rằng bản thân không phải là ruột thịt, nên không có cách nào tưởng tượng cậu bé sẽ cảm thấy thế nào.
Hơn nữa cô cũng không muốn ý ích phá vỡ bí mật mà người khác trăm cay ngàn đắng che giấu.
Nhưng Quý Thần Nham lại tiếp tục hỏi cô,"Khương Tuệ Ninh, cảm thấy tủi thân không?"
Nếu tủi thân, anh sẽ bồi thường cho cô như thế nào?
Tủi thân? Thật ra Khương Tuệ Ninh không cảm thấy như thế.
Nhưng anh hỏi vậy là có ý gì? Muốn nghe bản thân trả lời tủi thân hay không tủi thân?
"Tủi thân thì thế nào?"
Lúc này Khương Tuệ Ninh lại trở nên thông minh, cô cũng biết hỏi vặn lại.
Quý Thần Nham định nói chỉ cần không ly hôn, thì có thể nói ra bất cứ yêu cầu gì.
"Vậy em muốn làm sao bây giờ?"
Quý Thần Nham không hổ là Quý Thần Nham, nên nói thẳng thì nói thẳng, nên chơi tâm cơ thì chơi tâm cơ, lại vứt vấn đề này sang cho Khương Tuệ Ninh.
Khương Tuệ Ninh tự nhận chút thủ đoạn nhỏ này của mình không đủ dùng trước mặt anh, trực tiếp hỏi: "Thủ trưởng, anh còn có một tứ hợp viện đúng không?”
Quý Thần Nham hừ cười, ánh mắt hài hước nhìn cô,"Có để lại cho con anh một căn, em muốn sao?"
Nhìn đi, Khương Tuệ Ninh biết ngay tài phú của Quý Thần Nham tựa như bọt biển,
"Muốn."
Rốt cuộc Quý Thần Nham cũng buông tay cô ra, tiếng nói trầm thuần từ tính, vang lên bên tai cô: "Cho em tất."
Vô cớ Khương Tuệ Ninh lại có được một căn tứ hợp viện, cô cảm giác bản thân quá giàu, cả người không nên mang tâm trạng tốt.
Ngay cả khi trời có trận tuyết lớn cũng không thể ngăn cô bước ra ngoài, lần đầu tiên chủ động muốn đi mua đồ ăn với dì Lưu.