[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 148 - Chương 148: Đứa Bé Bị Bỏ Rơi

Chương 148: Đứa Bé Bị Bỏ Rơi Chương 148: Đứa Bé Bị Bỏ RơiChương 148: Đứa Bé Bị Bỏ Rơi

Quý Thần Nham không ngờ Khương Tuệ Ninh lại dễ dỗ dành như vậy, cô vui vẻ thì cũng vui ra mặt, nhưng anh vẫn chú ý nhắc nhở cô mặc thêm đồ vào.

Khương Tuệ Ninh nhìn những bông tuyết dày đặc đang rơi xuống, cô còn cố ý mang thêm một chiếc ô, nhưng lúc mới ra ngoài mới biết, người phương bắc cũng không có bật ô khi tuyết rơi.

Vì không để người khác chê cười, cô liền nhanh chóng thu ô lại.

Bởi vì tuyết rơi, nên trên đường hầu như là không có người di rõ ràng là buổi sáng, nhưng bầu trời lại trầm xuống giống như là đang chập tối vậy.

Bên ngoài ranh giới đại viện, có một ngôi nhà gỗ nhỏ, nghe người dân địa phương nói sắp tới nó sẽ được tu sửa thành một khu trường học mới, nên toàn bộ người dân ở khu vực đó đều đã dọn đi, chỉ trống lại căn nhà.

Bình thường ngồi xe đi qua thì còn không cảm thấy gì, nhưng hôm nay đi đến, cảm giác ở đây vô cùng hoang sơ cùng u buồn, nơi này đã từng rất đông đúc người dân địa phương, sau khi bị dọn hết đi thì chừa lại cho người ta một cảm giác cô tịch, Khương Tuệ Ninh là người tò mò, đi đường luôn thích nhìn đồng nhìn tây xem.

Nghĩ đến trước kia xem những video về khám phá những căn phòng bị bỏ hoang, nên cảm giác nơi này cũng giống như vậy, không biết bên trong như thế nào?

Bỗng nhiên cô nghe thấy một loạt âm thanh khóc ni non của trẻ con truyền đến, dọa cho Khương Tuệ Ninh nhảy dựng lên.

Ngay cả dì lưu đang đứng ở bên cạnh thấy cô như vậy cũng vô cùng kinh ngạc.

"Dì lưu, dì có nghe thấy tiếng trẻ con khóc không?"

"Không..."

Dì Lưu đang muốn nói không có, thì lại một đợt tiếng khóc nữa truyền đến, nhưng mà rất nhỏ, nếu không chú ý thì cũng không nghe thấy được.

Hai người liếc nhau, sau đó chạy nhanh theo hướng tiếng khóc đi đến cạnh phòng bỏ hoang vài bước.

Cuối cùng, hai người phát hiện ở phía bên dưới góc tương có một tấm vải đen bọc bên trong là một đứa nhỏ.

Không biết đứa nhỏ đã nằm đây bao lâu, trên người cũng đã dính đầy những bông tuyết trắng.

May mắn có một mảnh vải che ở trước mặt đứa nhỏ, nếu không nó đã sớm bị tuyết rơi vào lạnh đến chết rồi.

Khương Tuệ Ninh lập tức lấy khăn quàng cổ từ trên người cô xuống, để dì Lưu bế đứa nhỏ lên và giũ sạch tuyết ở trên người nó, sau đó Khương Tuệ Ninh nhanh chóng lấy khăn quàng quấn đứa trẻ lại.

Dáng vẻ của đứa nhỏ thì hình như mới đầy tháng, củ thể là bao nhiêu ngày thì không ra được, sau khi bị bế lên thì cũng chưa phát ra tiếng động nào, dì Lưu nhìn đứa nhỏ bị lạnh đến tím xanh hết người lại, thì run rẩy mắng một tiếng: "Đúng là tạo nghiệt."

Khương Tuệ Ninh cũng chưa thấy chuyện này bao giờ, trên người đứa nhỏ chỉ được bọc đơn bạc một chiếc chăn nhỏ, tứ chi đều lạnh cóng, không biết có còn hô hấp hay không, nghĩ đến nước mắt của cô liền rơi xuống, cô nhận lấy đứa nhỏ,"Dì lưu, trước hết cháu đưa đứa bé đi bệnh viện đã, muộn nữa sợ không giữ được mạng."

Dì lưu nhìn người đang ôm đứa nhỏ chạy đi thì nhanh chóng nhắc nhở,"Đến bệnh viện Tam Bộ, nơi đó là gần nhất."

Khương Tuệ Ninh vừa mới chạy được vài bước thì phát hiện ra có hai người đi theo mình, đều là người là Quý Thần Nham sắp xếp đến bảo vệ cô, vừa hay lúc này có thể dùng đến, cô nhanh chóng giao đứa nhỏ cho bọn họ.

Hai người bọn họ so với cô thì chạy nhanh hơn, nên mặc dù cô chạy ngay theo sau thì mấy người ôm đứa nhỏ đã nhanh chóng chạy nhanh đi bỏ lại cô ở phía sau.

Chờ sau khi cô đến bệnh viện, thì nhìn thấy người cảnh vệ đón đứa nhỏ vừa nãy đang đứng ở cửa.

"Sao rồi, đứa nhỏ còn sống không?" Khương Tuệ Ninh vọt nhanh vào bệnh viện hỏi.

"Cô yên tâm, đứa trẻ được đưa đến kịp thời, có thể cứu chữa, bác sĩ đều đang ở bên trong."

Nghe được đứa trẻ còn có thể cứu chữa, thì lúc này Khương Tuệ Ninh mới yên tâm.
Bình Luận (0)
Comment